“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6008: “Hác Kỉ Suất!”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hác Kỉ Suất ngẩn người, tay nắm cây gậy tím, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư tôn, vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu…”“Ta thấy đã rất tốt rồi, ở bên kia vấn đáp với người ta một cách rõ ràng mạch lạc, còn thiếu quỳ xuống gọi cha nữa thôi!”Cơ Thi Dao cười haha nói: “Cút lên phía trước, mở đường!”“Sư tôn, con…”, Hác Kỉ Suất còn chưa nói xong câu, trong chớp mắt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của sư tôn đã túm lấy bả vai mình, thuận thế vứt mình về phía sau lưng.Ầm...Sau đó, ngay tại vị trí Hác Kỉ Suất vừa đứng, mặt đất vỡ ra, một con độc thú có bộ vảy giáp màu đen kịt, trông có vẻ ngoài giống con tê tê, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự hung ác, nó mọc ra răng nanh độc, cắn một phát vào khoảng không.Giờ phút này, Hác Kỉ Suất bị ném như chó ăn phân, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của con độc vật xuất hiện ở ngay vị trí mình vừa đứng kia, thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.Suýt chút nữa là xong đời rồi!“Lén lút như vậy làm gì?Lăn ra đây!”Cơ Thi Dao lớn tiếng quát.Lời nói của Cơ Thi Dao vừa dứt.Âm thanh xào xạc vang lên.Phía trước, trong núi rừng u ám, xuất hiện một con Độc Mãng thân cao vài chục mét, toàn thân màu đỏ rực, thè ra chiếc lưỡi rắn, quấn quanh một cây cổ thụ, đang dần dần trườn lên trên, mà trên đầu rắn lớn là một người đàn ông áo đen đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.Đồng thời.Bên trái mấy người.Một con độc thú cả người mọc toàn gai xương, trông có chút giống lợn rừng, đang dồn lực vào bốn chân chạy thẳng về phía này, đến khi cách bọn họ tầm một trăm mét thì dừng lại.Con lợn rừng mọc gai xương kia không những có dáng vẻ xấu xí mà trong lỗ mũi còn có hai con rệp đang chuyển động, trông cực kỳ ghê tởm.Cùng lúc đó, âm thanh xè xè vang lên.Ở một bên khác, một con rết cao hơn mười mét đang tiến đến.Toàn thân con rết kia tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài lớp vỏ nhuốm đẫm máu loãng màu đỏ sậm, dường như mới trải qua một trận chém giết.Trừ những con này ra, còn có mấy loài độc thú khủng bố có hình dáng xấu xí khác xuất hiện, vây mấy người bọn họ ở giữa.

Hác Kỉ Suất ngẩn người, tay nắm cây gậy tím, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư tôn, vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu…”

“Ta thấy đã rất tốt rồi, ở bên kia vấn đáp với người ta một cách rõ ràng mạch lạc, còn thiếu quỳ xuống gọi cha nữa thôi!”

Cơ Thi Dao cười haha nói: “Cút lên phía trước, mở đường!”

“Sư tôn, con…”, Hác Kỉ Suất còn chưa nói xong câu, trong chớp mắt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của sư tôn đã túm lấy bả vai mình, thuận thế vứt mình về phía sau lưng.

Ầm...Sau đó, ngay tại vị trí Hác Kỉ Suất vừa đứng, mặt đất vỡ ra, một con độc thú có bộ vảy giáp màu đen kịt, trông có vẻ ngoài giống con tê tê, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự hung ác, nó mọc ra răng nanh độc, cắn một phát vào khoảng không.

Giờ phút này, Hác Kỉ Suất bị ném như chó ăn phân, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của con độc vật xuất hiện ở ngay vị trí mình vừa đứng kia, thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Suýt chút nữa là xong đời rồi!

“Lén lút như vậy làm gì?

Lăn ra đây!”

Cơ Thi Dao lớn tiếng quát.

Lời nói của Cơ Thi Dao vừa dứt.

Âm thanh xào xạc vang lên.

Phía trước, trong núi rừng u ám, xuất hiện một con Độc Mãng thân cao vài chục mét, toàn thân màu đỏ rực, thè ra chiếc lưỡi rắn, quấn quanh một cây cổ thụ, đang dần dần trườn lên trên, mà trên đầu rắn lớn là một người đàn ông áo đen đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.

Đồng thời.

Bên trái mấy người.

Một con độc thú cả người mọc toàn gai xương, trông có chút giống lợn rừng, đang dồn lực vào bốn chân chạy thẳng về phía này, đến khi cách bọn họ tầm một trăm mét thì dừng lại.

Con lợn rừng mọc gai xương kia không những có dáng vẻ xấu xí mà trong lỗ mũi còn có hai con rệp đang chuyển động, trông cực kỳ ghê tởm.

Cùng lúc đó, âm thanh xè xè vang lên.

Ở một bên khác, một con rết cao hơn mười mét đang tiến đến.

Toàn thân con rết kia tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài lớp vỏ nhuốm đẫm máu loãng màu đỏ sậm, dường như mới trải qua một trận chém giết.

Trừ những con này ra, còn có mấy loài độc thú khủng bố có hình dáng xấu xí khác xuất hiện, vây mấy người bọn họ ở giữa.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hác Kỉ Suất ngẩn người, tay nắm cây gậy tím, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư tôn, vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu…”“Ta thấy đã rất tốt rồi, ở bên kia vấn đáp với người ta một cách rõ ràng mạch lạc, còn thiếu quỳ xuống gọi cha nữa thôi!”Cơ Thi Dao cười haha nói: “Cút lên phía trước, mở đường!”“Sư tôn, con…”, Hác Kỉ Suất còn chưa nói xong câu, trong chớp mắt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của sư tôn đã túm lấy bả vai mình, thuận thế vứt mình về phía sau lưng.Ầm...Sau đó, ngay tại vị trí Hác Kỉ Suất vừa đứng, mặt đất vỡ ra, một con độc thú có bộ vảy giáp màu đen kịt, trông có vẻ ngoài giống con tê tê, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự hung ác, nó mọc ra răng nanh độc, cắn một phát vào khoảng không.Giờ phút này, Hác Kỉ Suất bị ném như chó ăn phân, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của con độc vật xuất hiện ở ngay vị trí mình vừa đứng kia, thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.Suýt chút nữa là xong đời rồi!“Lén lút như vậy làm gì?Lăn ra đây!”Cơ Thi Dao lớn tiếng quát.Lời nói của Cơ Thi Dao vừa dứt.Âm thanh xào xạc vang lên.Phía trước, trong núi rừng u ám, xuất hiện một con Độc Mãng thân cao vài chục mét, toàn thân màu đỏ rực, thè ra chiếc lưỡi rắn, quấn quanh một cây cổ thụ, đang dần dần trườn lên trên, mà trên đầu rắn lớn là một người đàn ông áo đen đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.Đồng thời.Bên trái mấy người.Một con độc thú cả người mọc toàn gai xương, trông có chút giống lợn rừng, đang dồn lực vào bốn chân chạy thẳng về phía này, đến khi cách bọn họ tầm một trăm mét thì dừng lại.Con lợn rừng mọc gai xương kia không những có dáng vẻ xấu xí mà trong lỗ mũi còn có hai con rệp đang chuyển động, trông cực kỳ ghê tởm.Cùng lúc đó, âm thanh xè xè vang lên.Ở một bên khác, một con rết cao hơn mười mét đang tiến đến.Toàn thân con rết kia tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài lớp vỏ nhuốm đẫm máu loãng màu đỏ sậm, dường như mới trải qua một trận chém giết.Trừ những con này ra, còn có mấy loài độc thú khủng bố có hình dáng xấu xí khác xuất hiện, vây mấy người bọn họ ở giữa.

Chương 6008: “Hác Kỉ Suất!”