“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2809
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Diệu Diệp, lên đi”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.“Dạ”Lý Diệu Diệp nhẹ nhàng gật đầu, vươn người nhảy lên, nhảy lên lôi đài.Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào người Thiên Kiêu của Phiêu Nhai Các.“Cậu Diệp, mời!”“Anh Tuấn Kiệt, mời!”Hai người khách sáo nói một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay. Nhìn ra được, Trang Tuấn Kiệt đã dùng hết toàn lực.Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Lý Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua nhưng anh ta không muốn thua quá khó coi.Huống chỉ anh ta lên đài là vì thi triển thực lực, nhận được sự ưu ái của Phiêu Nhai Các! Danh chính ngôn thuận tiến vào trong Phiêu Nhai Các.Cho đến lúc này anh ta nhất định phải dùng hết lực.Nhưng mà cho dù như thế, trước mặt Lý Diệu Diệp, Trang Tuấn Kiệt rất khó sử dụng lực.Đủ loại quyên pháp đánh giết qua đi, đêu bị Lý Diệu Diệp lẩn tránh được, mà quyền cước Lý Diệu Diệp đánh tới, anh ta khó có thể chống đỡ.Loại cảm giác này, chỉ khi anh ta đấu với Lâm Dương tối qua mới có.Tuy không có áp bách lớn như Lâm Dương cho anh ta. Cuối cùng.Rầm! Trang Tuấn Kiệt bị một quyền của Lý Diệu Diệp đánh bay, ngã mạnh xuống đất.“Oal”Hiện trường xôn xao lên.“Anh Tuấn Kiệt, anh có khỏe không?”Lý Diệu Diệp dừng tay, mỉm cười hỏi.Trang Tuấn Kiệt hơi chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thực lực của cậu Diệp trác tuyệt, thiên phú dị bẩm, Tuấn Kiệt bội phục! Bội phục! Tuấn Kiệt không phải là đối thủ, tôi nhận thual”“Ha ha ha, anh Tuấn Kiệt khiêm tốn quá rồi, thực lực của anh không tầm thường, là người tốt nhất tôi từng gặp rồi! Đợi một thời gian nữa, anh nhất định sẽ vượt qua tôi”Lý Diệu Diệp cười to nói.Vẻ mặt Trang Tuấn Kiệt thản nhiên hơn, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, tâm mắt nhìn về phía một ông cụ tóc bạc, giống như đang đợi gì đó.Đột nhiên ông cụ đứng dậy, miệng há to chuẩn bị nói gì đó. Trang Tuấn Kiệt mừng rỡ.Nhưng đúng lúc này, phía dưới chỗ ngồi đột nhiên truyên tới tiếng xôn xao…“Hửm?”Trang Tuấn Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn vê phía đám người đang ồn ào.Người nọ… Đúng là “Tân Tuấn Minh! “Cái gì?”Trang Tuấn Kiệt ngạc nhiên.Rất nhiều người nhà họ Trang cũng lộ vẻ kinh ngạc.“Là Tân Tuấn Minh!”“Cậu ta muốn làm gì?”Mọi người chỉ trò, tiếng bàn tán không ngừng.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Diệu Diệp, lên đi”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.
“Dạ”
Lý Diệu Diệp nhẹ nhàng gật đầu, vươn người nhảy lên, nhảy lên lôi đài.
Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào người Thiên Kiêu của Phiêu Nhai Các.
“Cậu Diệp, mời!”
“Anh Tuấn Kiệt, mời!”
Hai người khách sáo nói một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay. Nhìn ra được, Trang Tuấn Kiệt đã dùng hết toàn lực.
Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Lý Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua nhưng anh ta không muốn thua quá khó coi.
Huống chỉ anh ta lên đài là vì thi triển thực lực, nhận được sự ưu ái của Phiêu Nhai Các! Danh chính ngôn thuận tiến vào trong Phiêu Nhai Các.
Cho đến lúc này anh ta nhất định phải dùng hết lực.
Nhưng mà cho dù như thế, trước mặt Lý Diệu Diệp, Trang Tuấn Kiệt rất khó sử dụng lực.
Đủ loại quyên pháp đánh giết qua đi, đêu bị Lý Diệu Diệp lẩn tránh được, mà quyền cước Lý Diệu Diệp đánh tới, anh ta khó có thể chống đỡ.
Loại cảm giác này, chỉ khi anh ta đấu với Lâm Dương tối qua mới có.
Tuy không có áp bách lớn như Lâm Dương cho anh ta. Cuối cùng.
Rầm! Trang Tuấn Kiệt bị một quyền của Lý Diệu Diệp đánh bay, ngã mạnh xuống đất.
“Oal”
Hiện trường xôn xao lên.
“Anh Tuấn Kiệt, anh có khỏe không?”
Lý Diệu Diệp dừng tay, mỉm cười hỏi.
Trang Tuấn Kiệt hơi chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thực lực của cậu Diệp trác tuyệt, thiên phú dị bẩm, Tuấn Kiệt bội phục! Bội phục! Tuấn Kiệt không phải là đối thủ, tôi nhận thual”
“Ha ha ha, anh Tuấn Kiệt khiêm tốn quá rồi, thực lực của anh không tầm thường, là người tốt nhất tôi từng gặp rồi! Đợi một thời gian nữa, anh nhất định sẽ vượt qua tôi”
Lý Diệu Diệp cười to nói.
Vẻ mặt Trang Tuấn Kiệt thản nhiên hơn, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, tâm mắt nhìn về phía một ông cụ tóc bạc, giống như đang đợi gì đó.
Đột nhiên ông cụ đứng dậy, miệng há to chuẩn bị nói gì đó. Trang Tuấn Kiệt mừng rỡ.
Nhưng đúng lúc này, phía dưới chỗ ngồi đột nhiên truyên tới tiếng xôn xao…
“Hửm?”
Trang Tuấn Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn vê phía đám người đang ồn ào.
Người nọ… Đúng là “Tân Tuấn Minh! “Cái gì?”
Trang Tuấn Kiệt ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Là Tân Tuấn Minh!”
“Cậu ta muốn làm gì?”
Mọi người chỉ trò, tiếng bàn tán không ngừng.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Diệu Diệp, lên đi”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.“Dạ”Lý Diệu Diệp nhẹ nhàng gật đầu, vươn người nhảy lên, nhảy lên lôi đài.Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào người Thiên Kiêu của Phiêu Nhai Các.“Cậu Diệp, mời!”“Anh Tuấn Kiệt, mời!”Hai người khách sáo nói một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay. Nhìn ra được, Trang Tuấn Kiệt đã dùng hết toàn lực.Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Lý Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua nhưng anh ta không muốn thua quá khó coi.Huống chỉ anh ta lên đài là vì thi triển thực lực, nhận được sự ưu ái của Phiêu Nhai Các! Danh chính ngôn thuận tiến vào trong Phiêu Nhai Các.Cho đến lúc này anh ta nhất định phải dùng hết lực.Nhưng mà cho dù như thế, trước mặt Lý Diệu Diệp, Trang Tuấn Kiệt rất khó sử dụng lực.Đủ loại quyên pháp đánh giết qua đi, đêu bị Lý Diệu Diệp lẩn tránh được, mà quyền cước Lý Diệu Diệp đánh tới, anh ta khó có thể chống đỡ.Loại cảm giác này, chỉ khi anh ta đấu với Lâm Dương tối qua mới có.Tuy không có áp bách lớn như Lâm Dương cho anh ta. Cuối cùng.Rầm! Trang Tuấn Kiệt bị một quyền của Lý Diệu Diệp đánh bay, ngã mạnh xuống đất.“Oal”Hiện trường xôn xao lên.“Anh Tuấn Kiệt, anh có khỏe không?”Lý Diệu Diệp dừng tay, mỉm cười hỏi.Trang Tuấn Kiệt hơi chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thực lực của cậu Diệp trác tuyệt, thiên phú dị bẩm, Tuấn Kiệt bội phục! Bội phục! Tuấn Kiệt không phải là đối thủ, tôi nhận thual”“Ha ha ha, anh Tuấn Kiệt khiêm tốn quá rồi, thực lực của anh không tầm thường, là người tốt nhất tôi từng gặp rồi! Đợi một thời gian nữa, anh nhất định sẽ vượt qua tôi”Lý Diệu Diệp cười to nói.Vẻ mặt Trang Tuấn Kiệt thản nhiên hơn, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, tâm mắt nhìn về phía một ông cụ tóc bạc, giống như đang đợi gì đó.Đột nhiên ông cụ đứng dậy, miệng há to chuẩn bị nói gì đó. Trang Tuấn Kiệt mừng rỡ.Nhưng đúng lúc này, phía dưới chỗ ngồi đột nhiên truyên tới tiếng xôn xao…“Hửm?”Trang Tuấn Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn vê phía đám người đang ồn ào.Người nọ… Đúng là “Tân Tuấn Minh! “Cái gì?”Trang Tuấn Kiệt ngạc nhiên.Rất nhiều người nhà họ Trang cũng lộ vẻ kinh ngạc.“Là Tân Tuấn Minh!”“Cậu ta muốn làm gì?”Mọi người chỉ trò, tiếng bàn tán không ngừng.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên