“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2810

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người của Phiêu Nhai Các cũng nhìn chằm chằm bên này. Chỉ thấy Lâm Dương đi tới trước mặt mọi người, sau đó trong kinh hãi của mọi người, Lâm Dương nhảy lên lôi đài. “Oal”Mọi người rộ lên.Hiện trường quả thực như nổ mạnh! “Người này là ai vậy? Vậy mà dám khiêu chiến cậu Diệp?”“Cậu ta là kẻ ngốc sao? Không biết làm vậy có ý gì?” “Người này điên rồi! Anh ta điên rôi!”“Chưa thấy người nào không hiểu chuyện như vậy!”Đủ loại âm thanh không ngừng thay đổi.“Tân Tuần Minh, cậu…”Trang Tuấn Kiệt khẩn trương, nhưng không biết nên nói gì. Anh ta nhìn vê phía mấy ông già chỗ Phiêu Nhai Các.Lúc này ông già kia đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, giống như đang tính toán im lặng xem xét.Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người này là người nhà họ Trang sắp xếp, dù sao đang vào lúc quan trọng, không có khả năng còn có người khác chạy đến, trừ phi là kẻ ngốc. “Đáng giận!”Trang Tuấn Kiệt nắm chặt tay, la to: “Tân Tuấn Minh, cậu muốn làm cái gì? Lập tức quay về chỗ ngồi cho tôi!” Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dương không đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Tuấn Kiệt, anh đã bại bởi anh Diệp, nếu là kẻ thua, anh không có tư cách đứng trêu đài nữa, anh đi xuống đi!” “Chẳng lẽ cậu… Cậu muốn khiêu chiến cậu Lý Diệu Diệp?” Toàn thân Trang Tuấn Kiệt căng cứng.“Anh cảm thấy tôi không có tư cách này sao?”Lâm Dương nghiêng đầu.Toàn thân Trang Tuấn Kiệt run rẩy.Tư cách sao? Sao Lâm Dương có thể không có? Tối hôm qua nghiền áp thực lực, anh ta đã thấu hiểu rất rõ! Trang Tuấn Kiệt biết mình chắc chắn không nói được Lâm Dương, chỉ có thể dời mắt nhìn ba mình và bác hai, hi vọng bọn họ có thể tham gia.“Anh hai”Trang Tiến Bình hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng. “Bảo Tuấn Kiệt đi xuống đi, để Tân Tuấn Minh đánh với Lý Diệu Diệp”Ông chủ Trang Đông Quân bình tĩnh nói.“Anh hai, chuyện này… Thích hợp sao?”“Tân Tuấn Minh muốn gia nhập Phiêu Nhai Các, vậy thì cho cậu ta cơ hội đi! Dù sao cậu ta còn chưa giao phần cuối của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, không phải lúc trước chúng ta đã đồng ý rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này!”Trang Đông Quân nói.“Nhưng mà… Anh hai, như vậy Phiêu Nhai Các có tức giận không?”Trang Tiến Bình nhíu mày hỏi.“Tần Tuấn Minh lên đài, chỉ vì muốn biểu lộ thực lực của cậu ta, đạt được ưu ái của người Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ… Cậu ta sẽ không làm chuyện điên rồ!”Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.Mấy người không nói chuyện rồi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người của Phiêu Nhai Các cũng nhìn chằm chằm bên này. Chỉ thấy Lâm Dương đi tới trước mặt mọi người, sau đó trong kinh hãi của mọi người, Lâm Dương nhảy lên lôi đài. “Oal”Mọi người rộ lên.Hiện trường quả thực như nổ mạnh! “Người này là ai vậy? Vậy mà dám khiêu chiến cậu Diệp?”“Cậu ta là kẻ ngốc sao? Không biết làm vậy có ý gì?” “Người này điên rồi! Anh ta điên rôi!”“Chưa thấy người nào không hiểu chuyện như vậy!”Đủ loại âm thanh không ngừng thay đổi.“Tân Tuần Minh, cậu…”Trang Tuấn Kiệt khẩn trương, nhưng không biết nên nói gì. Anh ta nhìn vê phía mấy ông già chỗ Phiêu Nhai Các.Lúc này ông già kia đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, giống như đang tính toán im lặng xem xét.Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người này là người nhà họ Trang sắp xếp, dù sao đang vào lúc quan trọng, không có khả năng còn có người khác chạy đến, trừ phi là kẻ ngốc. “Đáng giận!”Trang Tuấn Kiệt nắm chặt tay, la to: “Tân Tuấn Minh, cậu muốn làm cái gì? Lập tức quay về chỗ ngồi cho tôi!” Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dương không đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Tuấn Kiệt, anh đã bại bởi anh Diệp, nếu là kẻ thua, anh không có tư cách đứng trêu đài nữa, anh đi xuống đi!” “Chẳng lẽ cậu… Cậu muốn khiêu chiến cậu Lý Diệu Diệp?” Toàn thân Trang Tuấn Kiệt căng cứng.“Anh cảm thấy tôi không có tư cách này sao?”Lâm Dương nghiêng đầu.Toàn thân Trang Tuấn Kiệt run rẩy.Tư cách sao? Sao Lâm Dương có thể không có? Tối hôm qua nghiền áp thực lực, anh ta đã thấu hiểu rất rõ! Trang Tuấn Kiệt biết mình chắc chắn không nói được Lâm Dương, chỉ có thể dời mắt nhìn ba mình và bác hai, hi vọng bọn họ có thể tham gia.“Anh hai”Trang Tiến Bình hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng. “Bảo Tuấn Kiệt đi xuống đi, để Tân Tuấn Minh đánh với Lý Diệu Diệp”Ông chủ Trang Đông Quân bình tĩnh nói.“Anh hai, chuyện này… Thích hợp sao?”“Tân Tuấn Minh muốn gia nhập Phiêu Nhai Các, vậy thì cho cậu ta cơ hội đi! Dù sao cậu ta còn chưa giao phần cuối của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, không phải lúc trước chúng ta đã đồng ý rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này!”Trang Đông Quân nói.“Nhưng mà… Anh hai, như vậy Phiêu Nhai Các có tức giận không?”Trang Tiến Bình nhíu mày hỏi.“Tần Tuấn Minh lên đài, chỉ vì muốn biểu lộ thực lực của cậu ta, đạt được ưu ái của người Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ… Cậu ta sẽ không làm chuyện điên rồ!”Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.Mấy người không nói chuyện rồi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người của Phiêu Nhai Các cũng nhìn chằm chằm bên này. Chỉ thấy Lâm Dương đi tới trước mặt mọi người, sau đó trong kinh hãi của mọi người, Lâm Dương nhảy lên lôi đài. “Oal”Mọi người rộ lên.Hiện trường quả thực như nổ mạnh! “Người này là ai vậy? Vậy mà dám khiêu chiến cậu Diệp?”“Cậu ta là kẻ ngốc sao? Không biết làm vậy có ý gì?” “Người này điên rồi! Anh ta điên rôi!”“Chưa thấy người nào không hiểu chuyện như vậy!”Đủ loại âm thanh không ngừng thay đổi.“Tân Tuần Minh, cậu…”Trang Tuấn Kiệt khẩn trương, nhưng không biết nên nói gì. Anh ta nhìn vê phía mấy ông già chỗ Phiêu Nhai Các.Lúc này ông già kia đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, giống như đang tính toán im lặng xem xét.Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người này là người nhà họ Trang sắp xếp, dù sao đang vào lúc quan trọng, không có khả năng còn có người khác chạy đến, trừ phi là kẻ ngốc. “Đáng giận!”Trang Tuấn Kiệt nắm chặt tay, la to: “Tân Tuấn Minh, cậu muốn làm cái gì? Lập tức quay về chỗ ngồi cho tôi!” Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dương không đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Tuấn Kiệt, anh đã bại bởi anh Diệp, nếu là kẻ thua, anh không có tư cách đứng trêu đài nữa, anh đi xuống đi!” “Chẳng lẽ cậu… Cậu muốn khiêu chiến cậu Lý Diệu Diệp?” Toàn thân Trang Tuấn Kiệt căng cứng.“Anh cảm thấy tôi không có tư cách này sao?”Lâm Dương nghiêng đầu.Toàn thân Trang Tuấn Kiệt run rẩy.Tư cách sao? Sao Lâm Dương có thể không có? Tối hôm qua nghiền áp thực lực, anh ta đã thấu hiểu rất rõ! Trang Tuấn Kiệt biết mình chắc chắn không nói được Lâm Dương, chỉ có thể dời mắt nhìn ba mình và bác hai, hi vọng bọn họ có thể tham gia.“Anh hai”Trang Tiến Bình hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng. “Bảo Tuấn Kiệt đi xuống đi, để Tân Tuấn Minh đánh với Lý Diệu Diệp”Ông chủ Trang Đông Quân bình tĩnh nói.“Anh hai, chuyện này… Thích hợp sao?”“Tân Tuấn Minh muốn gia nhập Phiêu Nhai Các, vậy thì cho cậu ta cơ hội đi! Dù sao cậu ta còn chưa giao phần cuối của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, không phải lúc trước chúng ta đã đồng ý rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này!”Trang Đông Quân nói.“Nhưng mà… Anh hai, như vậy Phiêu Nhai Các có tức giận không?”Trang Tiến Bình nhíu mày hỏi.“Tần Tuấn Minh lên đài, chỉ vì muốn biểu lộ thực lực của cậu ta, đạt được ưu ái của người Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ… Cậu ta sẽ không làm chuyện điên rồ!”Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.Mấy người không nói chuyện rồi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2810