“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2812
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Ngay cả Lý Diệu Diệp đều không phải đối thủ, có mấy người ở đây có thể thắng được “Tân Tuấn Minh”này? Huống chí lúc trước “Tân Tuấn Minh”này chém giết cùng người của Huyết Ma Tông mà không rơi xuống thế hạ phong đấy! Thiếu niên thiên tài cỡ này, khủng bố cỡ nào? Trong lúc này tất cả mọi người đều im lặng không nói.Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các như hiểu ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía Trang Đông Quân: “Trang chủ, ý của ông là…”“Tuy trong cơ thể người này có máu của người nhà họ Trang tôi, nhưng cậu ta không xứng họ Trang, bây giờ ngang nhiên cãi lệnh của bản trang chủ, sinh tử của người này, không có bất kỳ quan hệ gì với sơn trang chúng tôi!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, đôi mắt trở nên lạnh lão, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp, cậu lên đài đi! Tiếp tục đánh với cậu ta] “Trưởng lão, chuyện này… Cái tay này của tôi đau đớn khó nhịn, còn không dùng được được lực, sao địch nổi anh ta?”Sắc mặt Lý Diệu Diệp thay đổi, vội vàng nói.“Cậu đi lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Thế nào?Cậu còn không tin tôi?”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.Lý Diệu Diệp chân chừ một lát, sau đó nghiến răng, một cái, nhảy lên lôi đài lần nữa.Hiện trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.Vô số ánh mắt nhìn về phía người bọn họ.Nhưng mà lúc này, cánh tay phải của Lý Diệu Diệp đã đau đớn lợi hại, đứng thẳng đều có chút cật lực, càng không nói tới chiến đấu rồi.Lâm Dương nhướng mày: “Là mình ra tay quá nhẹ sao?” “Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng được!”Lý Diệu Diệp trầm giọng nói.“Tốt lắm!”Lâm Dương gật đầu, không đong dài nữa, trực tiếp cất bước đi tới.“Phong khởi!”Lý Diệu Diệp nuôi khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng tới.Xôn xao! Chưởng lực cứng cáp mang theo từng cơn.gió thổi về phía Lâm Dương.Nhưng uy lực của những cơn gió này quá kém, căn bản không tạo ra được chút trở ngại nào đối với Phan.Lâm, anh bay thẳng tới trước, không thể đỡ được.“Hảã?⁄ Lý Diệu Diệp kinh hãi liên tục lùi về sau.Nhưng mà đúng lúc này.‘Vù vù vù vù… Vài cái lá giống như phi đao từ dưới đài phóng tới, tỉnh chuẩn tập trung trái tim, giữa trán và yết hầu của Lâm Dương.Vẻ mặt Lâm Dương lập tức thay đổi, nhanh chóng né tránh. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên anh không kịp né tránh, khuỷu tay bị cứa một vết rách, máu tươi chảy ra.“Cái gì?Các tân khách rộ lên lần nữa.Lý Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn nơi lá cây bay tới, rõ ràng là do trưởng lão Phiêu Nhai Các gây ral “Trang chủ! Loại chuyện không tuân thủ quy tắc như vậy, vì sao không ngăn cản?”Lâm Dương nhìn chằm chằm Trang Đông Quân hỏi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Ngay cả Lý Diệu Diệp đều không phải đối thủ, có mấy người ở đây có thể thắng được “Tân Tuấn Minh”
này? Huống chí lúc trước “Tân Tuấn Minh”
này chém giết cùng người của Huyết Ma Tông mà không rơi xuống thế hạ phong đấy! Thiếu niên thiên tài cỡ này, khủng bố cỡ nào? Trong lúc này tất cả mọi người đều im lặng không nói.
Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các như hiểu ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía Trang Đông Quân: “Trang chủ, ý của ông là…”
“Tuy trong cơ thể người này có máu của người nhà họ Trang tôi, nhưng cậu ta không xứng họ Trang, bây giờ ngang nhiên cãi lệnh của bản trang chủ, sinh tử của người này, không có bất kỳ quan hệ gì với sơn trang chúng tôi!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, đôi mắt trở nên lạnh lão, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp, cậu lên đài đi! Tiếp tục đánh với cậu ta] “Trưởng lão, chuyện này… Cái tay này của tôi đau đớn khó nhịn, còn không dùng được được lực, sao địch nổi anh ta?”
Sắc mặt Lý Diệu Diệp thay đổi, vội vàng nói.
“Cậu đi lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Thế nào?
Cậu còn không tin tôi?”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Lý Diệu Diệp chân chừ một lát, sau đó nghiến răng, một cái, nhảy lên lôi đài lần nữa.
Hiện trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Vô số ánh mắt nhìn về phía người bọn họ.
Nhưng mà lúc này, cánh tay phải của Lý Diệu Diệp đã đau đớn lợi hại, đứng thẳng đều có chút cật lực, càng không nói tới chiến đấu rồi.
Lâm Dương nhướng mày: “Là mình ra tay quá nhẹ sao?” “Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng được!”
Lý Diệu Diệp trầm giọng nói.
“Tốt lắm!”
Lâm Dương gật đầu, không đong dài nữa, trực tiếp cất bước đi tới.
“Phong khởi!”
Lý Diệu Diệp nuôi khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng tới.
Xôn xao! Chưởng lực cứng cáp mang theo từng cơn.
gió thổi về phía Lâm Dương.
Nhưng uy lực của những cơn gió này quá kém, căn bản không tạo ra được chút trở ngại nào đối với Phan.
Lâm, anh bay thẳng tới trước, không thể đỡ được.
“Hảã?⁄ Lý Diệu Diệp kinh hãi liên tục lùi về sau.
Nhưng mà đúng lúc này.
‘Vù vù vù vù… Vài cái lá giống như phi đao từ dưới đài phóng tới, tỉnh chuẩn tập trung trái tim, giữa trán và yết hầu của Lâm Dương.
Vẻ mặt Lâm Dương lập tức thay đổi, nhanh chóng né tránh. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên anh không kịp né tránh, khuỷu tay bị cứa một vết rách, máu tươi chảy ra.
“Cái gì?
Các tân khách rộ lên lần nữa.
Lý Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn nơi lá cây bay tới, rõ ràng là do trưởng lão Phiêu Nhai Các gây ral “Trang chủ! Loại chuyện không tuân thủ quy tắc như vậy, vì sao không ngăn cản?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm Trang Đông Quân hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Ngay cả Lý Diệu Diệp đều không phải đối thủ, có mấy người ở đây có thể thắng được “Tân Tuấn Minh”này? Huống chí lúc trước “Tân Tuấn Minh”này chém giết cùng người của Huyết Ma Tông mà không rơi xuống thế hạ phong đấy! Thiếu niên thiên tài cỡ này, khủng bố cỡ nào? Trong lúc này tất cả mọi người đều im lặng không nói.Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các như hiểu ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía Trang Đông Quân: “Trang chủ, ý của ông là…”“Tuy trong cơ thể người này có máu của người nhà họ Trang tôi, nhưng cậu ta không xứng họ Trang, bây giờ ngang nhiên cãi lệnh của bản trang chủ, sinh tử của người này, không có bất kỳ quan hệ gì với sơn trang chúng tôi!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, đôi mắt trở nên lạnh lão, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp, cậu lên đài đi! Tiếp tục đánh với cậu ta] “Trưởng lão, chuyện này… Cái tay này của tôi đau đớn khó nhịn, còn không dùng được được lực, sao địch nổi anh ta?”Sắc mặt Lý Diệu Diệp thay đổi, vội vàng nói.“Cậu đi lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Thế nào?Cậu còn không tin tôi?”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.Lý Diệu Diệp chân chừ một lát, sau đó nghiến răng, một cái, nhảy lên lôi đài lần nữa.Hiện trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.Vô số ánh mắt nhìn về phía người bọn họ.Nhưng mà lúc này, cánh tay phải của Lý Diệu Diệp đã đau đớn lợi hại, đứng thẳng đều có chút cật lực, càng không nói tới chiến đấu rồi.Lâm Dương nhướng mày: “Là mình ra tay quá nhẹ sao?” “Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng được!”Lý Diệu Diệp trầm giọng nói.“Tốt lắm!”Lâm Dương gật đầu, không đong dài nữa, trực tiếp cất bước đi tới.“Phong khởi!”Lý Diệu Diệp nuôi khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng tới.Xôn xao! Chưởng lực cứng cáp mang theo từng cơn.gió thổi về phía Lâm Dương.Nhưng uy lực của những cơn gió này quá kém, căn bản không tạo ra được chút trở ngại nào đối với Phan.Lâm, anh bay thẳng tới trước, không thể đỡ được.“Hảã?⁄ Lý Diệu Diệp kinh hãi liên tục lùi về sau.Nhưng mà đúng lúc này.‘Vù vù vù vù… Vài cái lá giống như phi đao từ dưới đài phóng tới, tỉnh chuẩn tập trung trái tim, giữa trán và yết hầu của Lâm Dương.Vẻ mặt Lâm Dương lập tức thay đổi, nhanh chóng né tránh. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên anh không kịp né tránh, khuỷu tay bị cứa một vết rách, máu tươi chảy ra.“Cái gì?Các tân khách rộ lên lần nữa.Lý Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn nơi lá cây bay tới, rõ ràng là do trưởng lão Phiêu Nhai Các gây ral “Trang chủ! Loại chuyện không tuân thủ quy tắc như vậy, vì sao không ngăn cản?”Lâm Dương nhìn chằm chằm Trang Đông Quân hỏi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên