“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2811

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tuy Trang Tiên Bình không vui, nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói với Trang Tuấn Kiệt: “Tuấn Kiệt, con đi xuống đi”“Ba…”“Đi xuống!”Vẻ mặt Trang Tiến Bình nghiêm túc nói.Trang Tuấn Kiệt do dự một lát, đành phải cúi đầu: Dạ.Sau đó mang theo phẫn nộ và oán hận, không tình nguyện xuống lôi đài.“Tân Tuấn Minh!”Trang Đông Quân kêu một câu.Lâm Dương nghiêng đầu.“Nhớ biết điểm dừng, hiểu không?”Trang Đông Quân bình tĩnh nói, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chằm Lâm Dương.Những lời này của ông ta đã rất rõ ràng rồi.Ông ta là nói “Tân Tuấn Minh”biểu lộ bản lĩnh trước mặt người khác, đạt được thưởng thức của Phiêu Nhai Các thì được, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.Nếu làm Lý Diệu Diệp bị thương, như vậy đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang ông ta, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Lâm Dương! Lâm Dương không nói chuyện, chỉ bày ra tư thế với Lý Diệu Diệp, lạnh nhạt nói: “Đến đây đi!”“Có chút thú vị!”Lý Diệu Diệp không dự đoán được sẽ xuất hiện một người như vậy.Anh ta đánh giá Lâm Dương từ trêu xuống dưới, cảm thấy người này trẻ tuổi như thế, giống như Trang Tuấn Kiệt, thực lực cũng không giỏi lắm đâu.Huống chỉ anh ta chưa từng nghe nói tới Tân Tuấn Minh. “Nhanh kết thúc đi!”Lý Diệu Diệp cấp bước đi tới, anh ta mỉm cười, toàn thân tràn ngập tự tin.Nhưng mà lúc này, bên Phiêu Nhai Các, trưởng lão kia đột nhiên kêu to.“Diệu Diệp, không thể sơ suất, lúc trước người này giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”Những lời này vang lên, Lý Diệu Diệp hơi ngẩn ra.Nhưng mà ngay lúc anh ta thất thân, Lâm Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.“Cái gì?”Toàn thân Lý Diệu Diệp run lên, chỉ thấy một quyền của Lâm Dương đánh tới.Anh ta vội vàng nâng hai tay ngăn cản.Rầm! Tiếng trâm đục truyên ra.Lý Diệu Diệp điên cuồng lùi vê sau, hai chân giẫm lên lôi đài ra một dấu chân rất sâu, cơ thể không ngừng lay động, vẫn luôn lùi tới bên cạnh lôi đài mới dừng lại.Mà hai tay của anh ta, càng run rẩy giống như cái sàng… “Oal”Mọi người bàn tán xôn xao.Lý Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu tươi toàn thân như sôi trào, xao động bất an.Nhưng anh ta còn chưa ổn định, “Tân Tuấn Minh”kia… Lai xông tới rồiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tuy Trang Tiên Bình không vui, nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói với Trang Tuấn Kiệt: “Tuấn Kiệt, con đi xuống đi”“Ba…”“Đi xuống!”Vẻ mặt Trang Tiến Bình nghiêm túc nói.Trang Tuấn Kiệt do dự một lát, đành phải cúi đầu: Dạ.Sau đó mang theo phẫn nộ và oán hận, không tình nguyện xuống lôi đài.“Tân Tuấn Minh!”Trang Đông Quân kêu một câu.Lâm Dương nghiêng đầu.“Nhớ biết điểm dừng, hiểu không?”Trang Đông Quân bình tĩnh nói, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chằm Lâm Dương.Những lời này của ông ta đã rất rõ ràng rồi.Ông ta là nói “Tân Tuấn Minh”biểu lộ bản lĩnh trước mặt người khác, đạt được thưởng thức của Phiêu Nhai Các thì được, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.Nếu làm Lý Diệu Diệp bị thương, như vậy đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang ông ta, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Lâm Dương! Lâm Dương không nói chuyện, chỉ bày ra tư thế với Lý Diệu Diệp, lạnh nhạt nói: “Đến đây đi!”“Có chút thú vị!”Lý Diệu Diệp không dự đoán được sẽ xuất hiện một người như vậy.Anh ta đánh giá Lâm Dương từ trêu xuống dưới, cảm thấy người này trẻ tuổi như thế, giống như Trang Tuấn Kiệt, thực lực cũng không giỏi lắm đâu.Huống chỉ anh ta chưa từng nghe nói tới Tân Tuấn Minh. “Nhanh kết thúc đi!”Lý Diệu Diệp cấp bước đi tới, anh ta mỉm cười, toàn thân tràn ngập tự tin.Nhưng mà lúc này, bên Phiêu Nhai Các, trưởng lão kia đột nhiên kêu to.“Diệu Diệp, không thể sơ suất, lúc trước người này giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”Những lời này vang lên, Lý Diệu Diệp hơi ngẩn ra.Nhưng mà ngay lúc anh ta thất thân, Lâm Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.“Cái gì?”Toàn thân Lý Diệu Diệp run lên, chỉ thấy một quyền của Lâm Dương đánh tới.Anh ta vội vàng nâng hai tay ngăn cản.Rầm! Tiếng trâm đục truyên ra.Lý Diệu Diệp điên cuồng lùi vê sau, hai chân giẫm lên lôi đài ra một dấu chân rất sâu, cơ thể không ngừng lay động, vẫn luôn lùi tới bên cạnh lôi đài mới dừng lại.Mà hai tay của anh ta, càng run rẩy giống như cái sàng… “Oal”Mọi người bàn tán xôn xao.Lý Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu tươi toàn thân như sôi trào, xao động bất an.Nhưng anh ta còn chưa ổn định, “Tân Tuấn Minh”kia… Lai xông tới rồiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tuy Trang Tiên Bình không vui, nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói với Trang Tuấn Kiệt: “Tuấn Kiệt, con đi xuống đi”“Ba…”“Đi xuống!”Vẻ mặt Trang Tiến Bình nghiêm túc nói.Trang Tuấn Kiệt do dự một lát, đành phải cúi đầu: Dạ.Sau đó mang theo phẫn nộ và oán hận, không tình nguyện xuống lôi đài.“Tân Tuấn Minh!”Trang Đông Quân kêu một câu.Lâm Dương nghiêng đầu.“Nhớ biết điểm dừng, hiểu không?”Trang Đông Quân bình tĩnh nói, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chằm Lâm Dương.Những lời này của ông ta đã rất rõ ràng rồi.Ông ta là nói “Tân Tuấn Minh”biểu lộ bản lĩnh trước mặt người khác, đạt được thưởng thức của Phiêu Nhai Các thì được, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.Nếu làm Lý Diệu Diệp bị thương, như vậy đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang ông ta, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Lâm Dương! Lâm Dương không nói chuyện, chỉ bày ra tư thế với Lý Diệu Diệp, lạnh nhạt nói: “Đến đây đi!”“Có chút thú vị!”Lý Diệu Diệp không dự đoán được sẽ xuất hiện một người như vậy.Anh ta đánh giá Lâm Dương từ trêu xuống dưới, cảm thấy người này trẻ tuổi như thế, giống như Trang Tuấn Kiệt, thực lực cũng không giỏi lắm đâu.Huống chỉ anh ta chưa từng nghe nói tới Tân Tuấn Minh. “Nhanh kết thúc đi!”Lý Diệu Diệp cấp bước đi tới, anh ta mỉm cười, toàn thân tràn ngập tự tin.Nhưng mà lúc này, bên Phiêu Nhai Các, trưởng lão kia đột nhiên kêu to.“Diệu Diệp, không thể sơ suất, lúc trước người này giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”Những lời này vang lên, Lý Diệu Diệp hơi ngẩn ra.Nhưng mà ngay lúc anh ta thất thân, Lâm Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.“Cái gì?”Toàn thân Lý Diệu Diệp run lên, chỉ thấy một quyền của Lâm Dương đánh tới.Anh ta vội vàng nâng hai tay ngăn cản.Rầm! Tiếng trâm đục truyên ra.Lý Diệu Diệp điên cuồng lùi vê sau, hai chân giẫm lên lôi đài ra một dấu chân rất sâu, cơ thể không ngừng lay động, vẫn luôn lùi tới bên cạnh lôi đài mới dừng lại.Mà hai tay của anh ta, càng run rẩy giống như cái sàng… “Oal”Mọi người bàn tán xôn xao.Lý Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu tươi toàn thân như sôi trào, xao động bất an.Nhưng anh ta còn chưa ổn định, “Tân Tuấn Minh”kia… Lai xông tới rồiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2811