“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2829
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương dời mắt nhìn ông ta: “Trang Đông Quân! Tôi cưỡng ép Lý Diệu Diệp rời đi, không phải là vì sợ ông, mà là không muốn giết người! Nếu ông để tôi đi, nhà họ Trang các ông còn có thể chết ít người!”“Cậu nói cái gì?”“Thật kiêu ngạo!”“Tên nhóc này nghĩ mình là cái thá gì?”Người nhà họ Trang giận tím mặt, cả đám chỉ Lâm Dương, tức tới mức giận sôi lên.“Giết cho tôi! Giết! Tách tên này thành tám mảnh cho tôi! Mang đầu cậu ta tới gặp tôi!”Cuối cùng Trang Thái Thành không nhịn được, lập tức hét lên.“Giết!”Mấy người nhà họ Trang ở bên cạnh ông †a lập tức vọt tới. “Anh cả, an tâm một chút chớ nóng vội!”Trang Tiến Bình vội vàng kêu lên.Nhưng… Không còn kịp rồi!Những người này nhao nhao rút trường kiếm bên hông ra, thúc giục kiếm pháp của sơn trang Huyết Kiếm, chém về phía Lâm Dương.Mấy chục thanh kiếm dày đặc, không cho Lâm Dương một chút không gian né tránh, giống như muốn đẩy anh vào chỗ chết.Nhưng mà Lâm Dương căn bản không né tránh, chỉ đứng tại chỗ, thờ ơ mà nhìn.Keng! Keng! Keng! Keng…Tiếng vang thanh thúy truyền ra lần nữa.Chỉ thấy mấy chục thanh kiếm chém lên người Lâm Dương, giống như chém lên kim cương tấm sắt, căn bản không thể thương tổn được.“Chuyện này…” Toàn thân Trang Thái Thành căng thẳng, người cũng mơ hồ rồi “Đây là các người muốn chết đấy!”Lâm Dương hừ lạnh, giơ tay nắm lấy thanh kiếm chém lên vai mình, sau đó gập lại, bẻ gấy đoạn kiếm, hai móng tay quét ngang đoạn kiếm kia.Leng keng!Một đạo kiếm quang hình tròn xuất hiện.Người nhà họ Trang vây quanh chủ tịch Lâm lập tức bất động.Sau đó cổ bọn họ bắt đầu xuất hiện từng khe hở hẹp, máu tươi chậm rãi tràn ra, dần dần, đầu những người này đều rơi xuống, cuối cùng đầu thân phân ly, chết thảm tại chỗ. “ÁJ”Tiếng thét chói tai lập tức vang lên.Đó là tiếng kêu kinh hãi của người nhà họ Trang.“Sao có thể như vậy? Làm sao có thể…”Gương mặt Trang Thái Thành trắng bệch, liên tục lùi về sau. “Anh cả, người này ngay cả đại trận hộ sơn tổ tiên để lại cũng không giết chết được, người của anh dựa vào cái gì thương tổn được cậu ta? Anh phái người ra tay với cậu †a, chỉ là chịu chết mà thôi, thân thể Tiên Thiên Cương không đơn giản như anh nghĩ!”Trang Tiến Bình trầm giọng nói.“Vậy… Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”Trang Thái Thành vội hỏi.Trang Tiến Bình không hé răng, chỉ dùng ánh mắt nhìn Trang Đông Quân.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương dời mắt nhìn ông ta: “Trang Đông Quân! Tôi cưỡng ép Lý Diệu Diệp rời đi, không phải là vì sợ ông, mà là không muốn giết người! Nếu ông để tôi đi, nhà họ Trang các ông còn có thể chết ít người!”“Cậu nói cái gì?”“Thật kiêu ngạo!”“Tên nhóc này nghĩ mình là cái thá gì?”Người nhà họ Trang giận tím mặt, cả đám chỉ Lâm Dương, tức tới mức giận sôi lên.“Giết cho tôi! Giết! Tách tên này thành tám mảnh cho tôi! Mang đầu cậu ta tới gặp tôi!”Cuối cùng Trang Thái Thành không nhịn được, lập tức hét lên.“Giết!”Mấy người nhà họ Trang ở bên cạnh ông †a lập tức vọt tới. “Anh cả, an tâm một chút chớ nóng vội!”Trang Tiến Bình vội vàng kêu lên.Nhưng… Không còn kịp rồi!Những người này nhao nhao rút trường kiếm bên hông ra, thúc giục kiếm pháp của sơn trang Huyết Kiếm, chém về phía Lâm Dương.Mấy chục thanh kiếm dày đặc, không cho Lâm Dương một chút không gian né tránh, giống như muốn đẩy anh vào chỗ chết.Nhưng mà Lâm Dương căn bản không né tránh, chỉ đứng tại chỗ, thờ ơ mà nhìn.Keng! Keng! Keng! Keng…Tiếng vang thanh thúy truyền ra lần nữa.Chỉ thấy mấy chục thanh kiếm chém lên người Lâm Dương, giống như chém lên kim cương tấm sắt, căn bản không thể thương tổn được.“Chuyện này…” Toàn thân Trang Thái Thành căng thẳng, người cũng mơ hồ rồi “Đây là các người muốn chết đấy!”Lâm Dương hừ lạnh, giơ tay nắm lấy thanh kiếm chém lên vai mình, sau đó gập lại, bẻ gấy đoạn kiếm, hai móng tay quét ngang đoạn kiếm kia.Leng keng!Một đạo kiếm quang hình tròn xuất hiện.Người nhà họ Trang vây quanh chủ tịch Lâm lập tức bất động.Sau đó cổ bọn họ bắt đầu xuất hiện từng khe hở hẹp, máu tươi chậm rãi tràn ra, dần dần, đầu những người này đều rơi xuống, cuối cùng đầu thân phân ly, chết thảm tại chỗ. “ÁJ”Tiếng thét chói tai lập tức vang lên.Đó là tiếng kêu kinh hãi của người nhà họ Trang.“Sao có thể như vậy? Làm sao có thể…”Gương mặt Trang Thái Thành trắng bệch, liên tục lùi về sau. “Anh cả, người này ngay cả đại trận hộ sơn tổ tiên để lại cũng không giết chết được, người của anh dựa vào cái gì thương tổn được cậu ta? Anh phái người ra tay với cậu †a, chỉ là chịu chết mà thôi, thân thể Tiên Thiên Cương không đơn giản như anh nghĩ!”Trang Tiến Bình trầm giọng nói.“Vậy… Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”Trang Thái Thành vội hỏi.Trang Tiến Bình không hé răng, chỉ dùng ánh mắt nhìn Trang Đông Quân.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương dời mắt nhìn ông ta: “Trang Đông Quân! Tôi cưỡng ép Lý Diệu Diệp rời đi, không phải là vì sợ ông, mà là không muốn giết người! Nếu ông để tôi đi, nhà họ Trang các ông còn có thể chết ít người!”“Cậu nói cái gì?”“Thật kiêu ngạo!”“Tên nhóc này nghĩ mình là cái thá gì?”Người nhà họ Trang giận tím mặt, cả đám chỉ Lâm Dương, tức tới mức giận sôi lên.“Giết cho tôi! Giết! Tách tên này thành tám mảnh cho tôi! Mang đầu cậu ta tới gặp tôi!”Cuối cùng Trang Thái Thành không nhịn được, lập tức hét lên.“Giết!”Mấy người nhà họ Trang ở bên cạnh ông †a lập tức vọt tới. “Anh cả, an tâm một chút chớ nóng vội!”Trang Tiến Bình vội vàng kêu lên.Nhưng… Không còn kịp rồi!Những người này nhao nhao rút trường kiếm bên hông ra, thúc giục kiếm pháp của sơn trang Huyết Kiếm, chém về phía Lâm Dương.Mấy chục thanh kiếm dày đặc, không cho Lâm Dương một chút không gian né tránh, giống như muốn đẩy anh vào chỗ chết.Nhưng mà Lâm Dương căn bản không né tránh, chỉ đứng tại chỗ, thờ ơ mà nhìn.Keng! Keng! Keng! Keng…Tiếng vang thanh thúy truyền ra lần nữa.Chỉ thấy mấy chục thanh kiếm chém lên người Lâm Dương, giống như chém lên kim cương tấm sắt, căn bản không thể thương tổn được.“Chuyện này…” Toàn thân Trang Thái Thành căng thẳng, người cũng mơ hồ rồi “Đây là các người muốn chết đấy!”Lâm Dương hừ lạnh, giơ tay nắm lấy thanh kiếm chém lên vai mình, sau đó gập lại, bẻ gấy đoạn kiếm, hai móng tay quét ngang đoạn kiếm kia.Leng keng!Một đạo kiếm quang hình tròn xuất hiện.Người nhà họ Trang vây quanh chủ tịch Lâm lập tức bất động.Sau đó cổ bọn họ bắt đầu xuất hiện từng khe hở hẹp, máu tươi chậm rãi tràn ra, dần dần, đầu những người này đều rơi xuống, cuối cùng đầu thân phân ly, chết thảm tại chỗ. “ÁJ”Tiếng thét chói tai lập tức vang lên.Đó là tiếng kêu kinh hãi của người nhà họ Trang.“Sao có thể như vậy? Làm sao có thể…”Gương mặt Trang Thái Thành trắng bệch, liên tục lùi về sau. “Anh cả, người này ngay cả đại trận hộ sơn tổ tiên để lại cũng không giết chết được, người của anh dựa vào cái gì thương tổn được cậu ta? Anh phái người ra tay với cậu †a, chỉ là chịu chết mà thôi, thân thể Tiên Thiên Cương không đơn giản như anh nghĩ!”Trang Tiến Bình trầm giọng nói.“Vậy… Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”Trang Thái Thành vội hỏi.Trang Tiến Bình không hé răng, chỉ dùng ánh mắt nhìn Trang Đông Quân.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên