“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2830
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trang Đông Quân ngầm hiểu, nghiêng đầu nói với trưởng lão của Phiêu Nhai Các: “Trưởng lão, Kim Ô Đan ở ngay trên người người này, nhưng thân thể Tiên Thiên Cương không Tầm thường, mong trưởng lão ra tay diệt người này! Nhà họ Trang tôi nguyện ý giúp ông!”Trưởng lão nhíu mày lại.Cho dù không tình nguyện, nhưng nếu mình không ra tay, Kim Ô Đan này ông ta cũng là lấy không danh chính ngôn thuận “Thôi, nếu trang chủ đã nói như vậy, vậy bản trưởng lão sẽ tự mình ra tay, cũng tính toán sổ sách làm thương tổn con trai của các chủ với tên nhóc này, báo thù cho Diệu Diệp!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trâm giọng nói, cất bước tiến lên.Lâm Dương khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn trưởng lão của Phiêu Nhai Các, trầm giọng nói: “Người của Phiêu Nhai Các, các người cũng định tham dự vào à? Các ông… Thật sự không sợ chết sao?”“Người trẻ tuổi, giao đan được ra đây, nếu không thì cậu không thể rời khỏi ngọn núi này! Vì đan được vô dụng như vậy mà mất mạng, mất nhiều hơn được”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.“Tôi và các ông không thù không oán, mà tôi cũng nhiều lân lưu tình, bây giờ các người không cảm kicf, lát nữa ra tay thì đừng trách tôi”Lâm Dương bình tĩnh nói.“Hừ, tên nhóc này thật kiêu ngạo! Không lẽ cậu cảm thấy mình cậu có thể đối phó được hai thế tộc lớn như chúng tôi?”Trưởng lão hừ lạnh.Lâm Dương nhìn người ở đây, lạnh nhạt nói: “Hắn là không quá khó khăn”“Cậu… Trưởng lão của Phiêu Nhai Các cảm thấy tức giân, liên tục gật đầu: “Được! Được! Được lắm! Một khi đã như vậy! Vậy thì đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm!”Sau khi nói xong, trưởng lão của Phiêu Nhai Các xông tới. Ông ta bước trái nhảy phải, thân pháp quỷ mị, linh động như ẩn như hiện, có một loại sát khí kỳ lạ lộ ra.Lâm Dương nhìn chăm chăm trưởng lão này, một quyền đánh tới.Nhưng mà rõ ràng là quả đấm đánh vào người trưởng lão, nhưng trực tiếp xuyên qua.Lúc này mới phát hiện đó rõ ràng là tàn ảnh của trưởng lão. Ông ta đã sớm tới phía sau Lâm Dương, một chưởng đánh tới.Bốp! Lâm Dương bị đánh trúng một kicf.Nhưng bàn tay này không thể tạo thành thương tổn đối với anh.Lâm Dương quay người lại vụng một quyền, lại đánh về phía trưởng lão của Phiêu Nhai Các.Nhưng quả đấm lại đánh trúng tàn ảnh.Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lại vòng đến sau lưng anh, một chưởng lại đánh ra.Vẫn không sinh ra uy hiếp đối với Lâm Dương.Đôi mắt Lâm Dương nheo lại, cảm thấy không đứng lắm. Tốc độ của trưởng lão này không tính là nhanh, nhưng bước chân của ông ta quá kỳ lạ, hoàn toàn phải đủ linh hoạt mới tránh thoát.Mà một chưởng của ông ta đánh xuống, tuy uy lực không mạnh, nhưng giống như hạt giống, mai phục trong cơ thể Lâm Dương, đợi đạt tới số lượng nhất định, tất sẽ bùng nổ ra.Khi đó uy lực sinh ra, e rằng không phải thân thể Tiên Thiên Cương coi như không có.Không thể tiếp tục kéo dài.Đôi mắt Lâm Dương phát lạnh, đột nhiên không đùng quyền tập kicñ trưởng lão của Phiêu Nhai Các, mà gầm lên một tiếng, một quyền đánh xuống đất.“Cái gì?Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trang Đông Quân ngầm hiểu, nghiêng đầu nói với trưởng lão của Phiêu Nhai Các: “Trưởng lão, Kim Ô Đan ở ngay trên người người này, nhưng thân thể Tiên Thiên Cương không Tầm thường, mong trưởng lão ra tay diệt người này! Nhà họ Trang tôi nguyện ý giúp ông!”Trưởng lão nhíu mày lại.Cho dù không tình nguyện, nhưng nếu mình không ra tay, Kim Ô Đan này ông ta cũng là lấy không danh chính ngôn thuận “Thôi, nếu trang chủ đã nói như vậy, vậy bản trưởng lão sẽ tự mình ra tay, cũng tính toán sổ sách làm thương tổn con trai của các chủ với tên nhóc này, báo thù cho Diệu Diệp!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trâm giọng nói, cất bước tiến lên.Lâm Dương khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn trưởng lão của Phiêu Nhai Các, trầm giọng nói: “Người của Phiêu Nhai Các, các người cũng định tham dự vào à? Các ông… Thật sự không sợ chết sao?”“Người trẻ tuổi, giao đan được ra đây, nếu không thì cậu không thể rời khỏi ngọn núi này! Vì đan được vô dụng như vậy mà mất mạng, mất nhiều hơn được”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.“Tôi và các ông không thù không oán, mà tôi cũng nhiều lân lưu tình, bây giờ các người không cảm kicf, lát nữa ra tay thì đừng trách tôi”Lâm Dương bình tĩnh nói.“Hừ, tên nhóc này thật kiêu ngạo! Không lẽ cậu cảm thấy mình cậu có thể đối phó được hai thế tộc lớn như chúng tôi?”Trưởng lão hừ lạnh.Lâm Dương nhìn người ở đây, lạnh nhạt nói: “Hắn là không quá khó khăn”“Cậu… Trưởng lão của Phiêu Nhai Các cảm thấy tức giân, liên tục gật đầu: “Được! Được! Được lắm! Một khi đã như vậy! Vậy thì đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm!”Sau khi nói xong, trưởng lão của Phiêu Nhai Các xông tới. Ông ta bước trái nhảy phải, thân pháp quỷ mị, linh động như ẩn như hiện, có một loại sát khí kỳ lạ lộ ra.Lâm Dương nhìn chăm chăm trưởng lão này, một quyền đánh tới.Nhưng mà rõ ràng là quả đấm đánh vào người trưởng lão, nhưng trực tiếp xuyên qua.Lúc này mới phát hiện đó rõ ràng là tàn ảnh của trưởng lão. Ông ta đã sớm tới phía sau Lâm Dương, một chưởng đánh tới.Bốp! Lâm Dương bị đánh trúng một kicf.Nhưng bàn tay này không thể tạo thành thương tổn đối với anh.Lâm Dương quay người lại vụng một quyền, lại đánh về phía trưởng lão của Phiêu Nhai Các.Nhưng quả đấm lại đánh trúng tàn ảnh.Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lại vòng đến sau lưng anh, một chưởng lại đánh ra.Vẫn không sinh ra uy hiếp đối với Lâm Dương.Đôi mắt Lâm Dương nheo lại, cảm thấy không đứng lắm. Tốc độ của trưởng lão này không tính là nhanh, nhưng bước chân của ông ta quá kỳ lạ, hoàn toàn phải đủ linh hoạt mới tránh thoát.Mà một chưởng của ông ta đánh xuống, tuy uy lực không mạnh, nhưng giống như hạt giống, mai phục trong cơ thể Lâm Dương, đợi đạt tới số lượng nhất định, tất sẽ bùng nổ ra.Khi đó uy lực sinh ra, e rằng không phải thân thể Tiên Thiên Cương coi như không có.Không thể tiếp tục kéo dài.Đôi mắt Lâm Dương phát lạnh, đột nhiên không đùng quyền tập kicñ trưởng lão của Phiêu Nhai Các, mà gầm lên một tiếng, một quyền đánh xuống đất.“Cái gì?Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trang Đông Quân ngầm hiểu, nghiêng đầu nói với trưởng lão của Phiêu Nhai Các: “Trưởng lão, Kim Ô Đan ở ngay trên người người này, nhưng thân thể Tiên Thiên Cương không Tầm thường, mong trưởng lão ra tay diệt người này! Nhà họ Trang tôi nguyện ý giúp ông!”Trưởng lão nhíu mày lại.Cho dù không tình nguyện, nhưng nếu mình không ra tay, Kim Ô Đan này ông ta cũng là lấy không danh chính ngôn thuận “Thôi, nếu trang chủ đã nói như vậy, vậy bản trưởng lão sẽ tự mình ra tay, cũng tính toán sổ sách làm thương tổn con trai của các chủ với tên nhóc này, báo thù cho Diệu Diệp!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trâm giọng nói, cất bước tiến lên.Lâm Dương khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn trưởng lão của Phiêu Nhai Các, trầm giọng nói: “Người của Phiêu Nhai Các, các người cũng định tham dự vào à? Các ông… Thật sự không sợ chết sao?”“Người trẻ tuổi, giao đan được ra đây, nếu không thì cậu không thể rời khỏi ngọn núi này! Vì đan được vô dụng như vậy mà mất mạng, mất nhiều hơn được”Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.“Tôi và các ông không thù không oán, mà tôi cũng nhiều lân lưu tình, bây giờ các người không cảm kicf, lát nữa ra tay thì đừng trách tôi”Lâm Dương bình tĩnh nói.“Hừ, tên nhóc này thật kiêu ngạo! Không lẽ cậu cảm thấy mình cậu có thể đối phó được hai thế tộc lớn như chúng tôi?”Trưởng lão hừ lạnh.Lâm Dương nhìn người ở đây, lạnh nhạt nói: “Hắn là không quá khó khăn”“Cậu… Trưởng lão của Phiêu Nhai Các cảm thấy tức giân, liên tục gật đầu: “Được! Được! Được lắm! Một khi đã như vậy! Vậy thì đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm!”Sau khi nói xong, trưởng lão của Phiêu Nhai Các xông tới. Ông ta bước trái nhảy phải, thân pháp quỷ mị, linh động như ẩn như hiện, có một loại sát khí kỳ lạ lộ ra.Lâm Dương nhìn chăm chăm trưởng lão này, một quyền đánh tới.Nhưng mà rõ ràng là quả đấm đánh vào người trưởng lão, nhưng trực tiếp xuyên qua.Lúc này mới phát hiện đó rõ ràng là tàn ảnh của trưởng lão. Ông ta đã sớm tới phía sau Lâm Dương, một chưởng đánh tới.Bốp! Lâm Dương bị đánh trúng một kicf.Nhưng bàn tay này không thể tạo thành thương tổn đối với anh.Lâm Dương quay người lại vụng một quyền, lại đánh về phía trưởng lão của Phiêu Nhai Các.Nhưng quả đấm lại đánh trúng tàn ảnh.Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lại vòng đến sau lưng anh, một chưởng lại đánh ra.Vẫn không sinh ra uy hiếp đối với Lâm Dương.Đôi mắt Lâm Dương nheo lại, cảm thấy không đứng lắm. Tốc độ của trưởng lão này không tính là nhanh, nhưng bước chân của ông ta quá kỳ lạ, hoàn toàn phải đủ linh hoạt mới tránh thoát.Mà một chưởng của ông ta đánh xuống, tuy uy lực không mạnh, nhưng giống như hạt giống, mai phục trong cơ thể Lâm Dương, đợi đạt tới số lượng nhất định, tất sẽ bùng nổ ra.Khi đó uy lực sinh ra, e rằng không phải thân thể Tiên Thiên Cương coi như không có.Không thể tiếp tục kéo dài.Đôi mắt Lâm Dương phát lạnh, đột nhiên không đùng quyền tập kicñ trưởng lão của Phiêu Nhai Các, mà gầm lên một tiếng, một quyền đánh xuống đất.“Cái gì?Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên