“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2882

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Khó là làm vậy được, cô gái, tôi là hướng, dẫn viên du lịch, chịu trách nhiệm đẫn ngài đây lên đỉnh núi, bây giờ vẫn chưa đến đích, chúng tôi không thể đi được.“Lên đỉnh núi?”Thiếu nữ có hơi bất ngờ, liếc nhìn Lâm Dương, chau mày: “Tôi thấy hơi thở của anh bình thường không có gì đặc biệt, không giống người luyện võ! Anh đi lên đỉnh núi làm gì? Không biết trêu đó rất nguy hiểm sao?”“Sư phụ tôi bị Khổ Tình Nữ bắt lên núi, lần này tôi đến là muốn làm cho Khổ Tình Nữ thả người. Lâm Dương nói. “Anh còn biết cả Khổ Tình Nữ?”Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, tiện thể cười thành tiếng: “Anh đã biết về Khổ Tình Nữ thì anh cũng nên biết sự đáng sợ của bà ta chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bắt, anh cảm. thấy anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao?Anh làm sao mà khiến Khổ Tình Nữ thả người chứ?Đúng là buồn cười.Tôi thấy anh có mà đang đi tìm đường chết thì đúng hơn” “Đến cũng đến rồi, chuyện thế nào cũng phải đi trước Tôi mới nói được”Lâm Dương nói.“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Được, đúng Túc tôi cũng đi mỏi chân rồi, ngồi xe của hai người lên Túi đi!”“Cô gái này cũng đi tìm Khổ Tình Nữ sao?”“À, tôi không có hứng thú với bà lão đó!”Thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan tâm.Lâm Dương cũng không hỏi nhiều.Có một người có thực lực mạnh như vậy đi cùng, tất nhiên là Quách Lệ rất vui vẻ.Lâm Dương cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết một phiền phức.Chỉ thấy thiếu nữ cầm kiếm đi tới tảng đá trước mặt, giơ kiếm múa một đường.Vèo vèo vèo vèo…Mấy đường ánh kiếm xẹt qua, sau đó tảng đá To lớn bị cắt vụn.Chiếc Wrangler thuận lợi đi qua, đi thẳng một đường lên núi.Lâm Dương nhằm mắt dưỡng thần, thiếu nữ lại bắt chéo hai chân nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.Quách Lệ có hơi phấn khích, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hai người, cuối cùng cô ta vấn không chịu được, trực tiếp mở miệng hỏi.“Cô gái, tôi tên là Quách Lệ, cô tên là gì?”“U Thủy: Thiếu nữ liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt thờ ơ nói. “U Thủy? Hình như là tên của một địa danh nhỉ? Ban nấy tôi nghe những người khác gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, là thế nào?”“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, mà tên của tôi được đặt theo chỗ đó, còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa là gì… Cô tự hiểu lấy đi!”“Vậy sao… Trước đó những người kia đang làm gì? Vì sao. bọn họ lại chặn chúng tôi chứ?”“Sao tôi biết được? Cô nhiều lời thật đó!”Thiếu nữ có vẻ không kiên nhãn, hừ nhẹ nói.“Xin lỗi” Quách Lệ bất đắc dĩ, không thèm nói nữa.Nhưng mà thiếu nữ lại không nhịn được nhìn Lâm Dương vài lần, chau mày như là đang suy nghĩ gì đó.Khoảng hai tiếng sau, chiếc Wrangler cuối cùng cũng đã leo lên đỉnh núi Chung Thân.Đỉnh núi rất lớn nhưng lại bằng phẳng, ô tô có thế lái thẳng đến vườn Khổ Tình.Lâm Dương xuống xe.Quách Lệ, cô có thể đi về rồi.” Lâm Dương nhìn vườn Khổ Tình, bình tĩnh nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Khó là làm vậy được, cô gái, tôi là hướng, dẫn viên du lịch, chịu trách nhiệm đẫn ngài đây lên đỉnh núi, bây giờ vẫn chưa đến đích, chúng tôi không thể đi được.

“Lên đỉnh núi?”

Thiếu nữ có hơi bất ngờ, liếc nhìn Lâm Dương, chau mày: “Tôi thấy hơi thở của anh bình thường không có gì đặc biệt, không giống người luyện võ! Anh đi lên đỉnh núi làm gì? Không biết trêu đó rất nguy hiểm sao?”

“Sư phụ tôi bị Khổ Tình Nữ bắt lên núi, lần này tôi đến là muốn làm cho Khổ Tình Nữ thả người. Lâm Dương nói. “Anh còn biết cả Khổ Tình Nữ?”

Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, tiện thể cười thành tiếng: “Anh đã biết về Khổ Tình Nữ thì anh cũng nên biết sự đáng sợ của bà ta chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bắt, anh cảm. thấy anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao?

Anh làm sao mà khiến Khổ Tình Nữ thả người chứ?

Đúng là buồn cười.

Tôi thấy anh có mà đang đi tìm đường chết thì đúng hơn” “Đến cũng đến rồi, chuyện thế nào cũng phải đi trước Tôi mới nói được”

Lâm Dương nói.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Được, đúng Túc tôi cũng đi mỏi chân rồi, ngồi xe của hai người lên Túi đi!”

“Cô gái này cũng đi tìm Khổ Tình Nữ sao?”

“À, tôi không có hứng thú với bà lão đó!”

Thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan tâm.

Lâm Dương cũng không hỏi nhiều.

Có một người có thực lực mạnh như vậy đi cùng, tất nhiên là Quách Lệ rất vui vẻ.

Lâm Dương cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết một phiền phức.

Chỉ thấy thiếu nữ cầm kiếm đi tới tảng đá trước mặt, giơ kiếm múa một đường.

Vèo vèo vèo vèo…

Mấy đường ánh kiếm xẹt qua, sau đó tảng đá To lớn bị cắt vụn.

Chiếc Wrangler thuận lợi đi qua, đi thẳng một đường lên núi.

Lâm Dương nhằm mắt dưỡng thần, thiếu nữ lại bắt chéo hai chân nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Quách Lệ có hơi phấn khích, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hai người, cuối cùng cô ta vấn không chịu được, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Cô gái, tôi tên là Quách Lệ, cô tên là gì?”

“U Thủy: Thiếu nữ liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt thờ ơ nói. “U Thủy? Hình như là tên của một địa danh nhỉ? Ban nấy tôi nghe những người khác gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, là thế nào?”

“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, mà tên của tôi được đặt theo chỗ đó, còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa là gì… Cô tự hiểu lấy đi!”

“Vậy sao… Trước đó những người kia đang làm gì? Vì sao. bọn họ lại chặn chúng tôi chứ?”

“Sao tôi biết được? Cô nhiều lời thật đó!”

Thiếu nữ có vẻ không kiên nhãn, hừ nhẹ nói.

“Xin lỗi” Quách Lệ bất đắc dĩ, không thèm nói nữa.

Nhưng mà thiếu nữ lại không nhịn được nhìn Lâm Dương vài lần, chau mày như là đang suy nghĩ gì đó.

Khoảng hai tiếng sau, chiếc Wrangler cuối cùng cũng đã leo lên đỉnh núi Chung Thân.

Đỉnh núi rất lớn nhưng lại bằng phẳng, ô tô có thế lái thẳng đến vườn Khổ Tình.

Lâm Dương xuống xe.

Quách Lệ, cô có thể đi về rồi.” Lâm Dương nhìn vườn Khổ Tình, bình tĩnh nói.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Khó là làm vậy được, cô gái, tôi là hướng, dẫn viên du lịch, chịu trách nhiệm đẫn ngài đây lên đỉnh núi, bây giờ vẫn chưa đến đích, chúng tôi không thể đi được.“Lên đỉnh núi?”Thiếu nữ có hơi bất ngờ, liếc nhìn Lâm Dương, chau mày: “Tôi thấy hơi thở của anh bình thường không có gì đặc biệt, không giống người luyện võ! Anh đi lên đỉnh núi làm gì? Không biết trêu đó rất nguy hiểm sao?”“Sư phụ tôi bị Khổ Tình Nữ bắt lên núi, lần này tôi đến là muốn làm cho Khổ Tình Nữ thả người. Lâm Dương nói. “Anh còn biết cả Khổ Tình Nữ?”Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, tiện thể cười thành tiếng: “Anh đã biết về Khổ Tình Nữ thì anh cũng nên biết sự đáng sợ của bà ta chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bắt, anh cảm. thấy anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao?Anh làm sao mà khiến Khổ Tình Nữ thả người chứ?Đúng là buồn cười.Tôi thấy anh có mà đang đi tìm đường chết thì đúng hơn” “Đến cũng đến rồi, chuyện thế nào cũng phải đi trước Tôi mới nói được”Lâm Dương nói.“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Được, đúng Túc tôi cũng đi mỏi chân rồi, ngồi xe của hai người lên Túi đi!”“Cô gái này cũng đi tìm Khổ Tình Nữ sao?”“À, tôi không có hứng thú với bà lão đó!”Thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan tâm.Lâm Dương cũng không hỏi nhiều.Có một người có thực lực mạnh như vậy đi cùng, tất nhiên là Quách Lệ rất vui vẻ.Lâm Dương cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết một phiền phức.Chỉ thấy thiếu nữ cầm kiếm đi tới tảng đá trước mặt, giơ kiếm múa một đường.Vèo vèo vèo vèo…Mấy đường ánh kiếm xẹt qua, sau đó tảng đá To lớn bị cắt vụn.Chiếc Wrangler thuận lợi đi qua, đi thẳng một đường lên núi.Lâm Dương nhằm mắt dưỡng thần, thiếu nữ lại bắt chéo hai chân nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.Quách Lệ có hơi phấn khích, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hai người, cuối cùng cô ta vấn không chịu được, trực tiếp mở miệng hỏi.“Cô gái, tôi tên là Quách Lệ, cô tên là gì?”“U Thủy: Thiếu nữ liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt thờ ơ nói. “U Thủy? Hình như là tên của một địa danh nhỉ? Ban nấy tôi nghe những người khác gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, là thế nào?”“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, mà tên của tôi được đặt theo chỗ đó, còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa là gì… Cô tự hiểu lấy đi!”“Vậy sao… Trước đó những người kia đang làm gì? Vì sao. bọn họ lại chặn chúng tôi chứ?”“Sao tôi biết được? Cô nhiều lời thật đó!”Thiếu nữ có vẻ không kiên nhãn, hừ nhẹ nói.“Xin lỗi” Quách Lệ bất đắc dĩ, không thèm nói nữa.Nhưng mà thiếu nữ lại không nhịn được nhìn Lâm Dương vài lần, chau mày như là đang suy nghĩ gì đó.Khoảng hai tiếng sau, chiếc Wrangler cuối cùng cũng đã leo lên đỉnh núi Chung Thân.Đỉnh núi rất lớn nhưng lại bằng phẳng, ô tô có thế lái thẳng đến vườn Khổ Tình.Lâm Dương xuống xe.Quách Lệ, cô có thể đi về rồi.” Lâm Dương nhìn vườn Khổ Tình, bình tĩnh nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2882