“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2883
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi sẽ chờ ngài ở đây, ngài không xuống núi sao?”“Tôi sẽ tự xuống núi”“Chuyện này…”“Cô mau đi đi, anh ta không xuống núi sẽ chết trong tay của Khổ Tình Nữ” U Thủy khế hừ một tiếng, ôm lấy cây kiếm khinh thường nói.Quách Lệ có hơi chần chừ. Lâm Dương không để ý đến, bay thẳng vào bên trong.U Thủy híp mắt nhìn Lâm Dương một cái, xoay người đi đến ngồi bên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần như đang đợi thứ gì đó.Mà khi Lâm Dương vừa đặt chân vào vườn Khổ Tình, một giọng nói già nua khàn khàn truyền từ trong khu vườn truyền ra.“Người ở phương nào? Dám vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không xương cốt cũng không còn, hồn tiêu phách tán”Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.Lâm Dương ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, dùng toàn lực la lớn: “Tiền bối, tôi đến đây theo lời của tiền bối, phiền tiền bối thả nhóm người sư phụ.Phong Thanh Vũ bọn họ rai Tôi đây vô cùng biết ơn”“À? Cậu chính là bác sĩ Lâm?”Giọng nói của Khổ Tình Nữ có vẻ hơi bất ngờ: “Vậy mà cậu lại có can đảm đến đây? Xem ra là tôi khinh thường cậu!” “Tiên bối đã có lời mời, tôi đây không đám không nghe theo?”“Đừng có nói lời để nghe, mau lăn lại đây cho tôi!”Khố Tình Nữ hừ lạnh.Lâm Dương cũng không tức giận, đi xuyên qua khu vườn đến chỗ biển hoa.Lúc này Khổ Tình Nữ đứng trước một cây đại thụ trong biển hoa.Đó là một bà lão lưng còng đầu tóc bạc pho rũ rượi lòa xòa. Bà lão tóc bạc đa mồi, gầy trơ xương, có vẻ gần đất xa trời. So sánh với khung cảnh biển hoa xinh đẹp này, đúng là không hê hợp nhau.Lâm Dương đánh giá bà lão, nhưng mà bà lão lại không nhìn anh mà cúi đầu xuống như là đang bảo vệ đóa hoa nhỏ đưới chân.“Tiên bối, mấy người sư phụ của tôi ở đâu?”Lâm Dương bước đến lạnh nhạt hỏi.“Yên tâm, vẫn chưa chết đâu! Kim. Ô Đan đâu?”Khổ Tình Nữ đứng lên, bình tĩnh hỏi.“Tôi phải thấy người trước đã!”Lâm Dương nói.“Cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?”Đôi mắt già nua của bà lão sắc bén, sát khí đằng đăng: “Chàng thanh niên, cậu hãy hiểu rõ vị trí của mình!Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi! Mau đưa Kin Ô Đan ra đây, nếu không thì cậu cứ chờ tôi xử lý cậu đi!”“Nói như vậy có nghĩa là đời này tiên bối cũng đừng hòng có được Kim Ô Đan”Lâm Dương lạnh lùng nói.“Không có viên này, tôi không thể tìm được những viên Kim Ô Đan khác sao? Nhưng mà cậu thì sao, một khi đã không còn nữa thì chắc chắn sẽ không có gì có thể thay thế”Khổ Tình Nữ nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Tôi sẽ chờ ngài ở đây, ngài không xuống núi sao?”
“Tôi sẽ tự xuống núi”
“Chuyện này…”
“Cô mau đi đi, anh ta không xuống núi sẽ chết trong tay của Khổ Tình Nữ” U Thủy khế hừ một tiếng, ôm lấy cây kiếm khinh thường nói.
Quách Lệ có hơi chần chừ. Lâm Dương không để ý đến, bay thẳng vào bên trong.
U Thủy híp mắt nhìn Lâm Dương một cái, xoay người đi đến ngồi bên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần như đang đợi thứ gì đó.
Mà khi Lâm Dương vừa đặt chân vào vườn Khổ Tình, một giọng nói già nua khàn khàn truyền từ trong khu vườn truyền ra.
“Người ở phương nào? Dám vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không xương cốt cũng không còn, hồn tiêu phách tán”
Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, dùng toàn lực la lớn: “Tiền bối, tôi đến đây theo lời của tiền bối, phiền tiền bối thả nhóm người sư phụ.
Phong Thanh Vũ bọn họ rai Tôi đây vô cùng biết ơn”
“À? Cậu chính là bác sĩ Lâm?”
Giọng nói của Khổ Tình Nữ có vẻ hơi bất ngờ: “Vậy mà cậu lại có can đảm đến đây? Xem ra là tôi khinh thường cậu!” “Tiên bối đã có lời mời, tôi đây không đám không nghe theo?”
“Đừng có nói lời để nghe, mau lăn lại đây cho tôi!”
Khố Tình Nữ hừ lạnh.
Lâm Dương cũng không tức giận, đi xuyên qua khu vườn đến chỗ biển hoa.
Lúc này Khổ Tình Nữ đứng trước một cây đại thụ trong biển hoa.
Đó là một bà lão lưng còng đầu tóc bạc pho rũ rượi lòa xòa. Bà lão tóc bạc đa mồi, gầy trơ xương, có vẻ gần đất xa trời. So sánh với khung cảnh biển hoa xinh đẹp này, đúng là không hê hợp nhau.
Lâm Dương đánh giá bà lão, nhưng mà bà lão lại không nhìn anh mà cúi đầu xuống như là đang bảo vệ đóa hoa nhỏ đưới chân.
“Tiên bối, mấy người sư phụ của tôi ở đâu?”
Lâm Dương bước đến lạnh nhạt hỏi.
“Yên tâm, vẫn chưa chết đâu! Kim. Ô Đan đâu?”
Khổ Tình Nữ đứng lên, bình tĩnh hỏi.
“Tôi phải thấy người trước đã!”
Lâm Dương nói.
“Cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?”
Đôi mắt già nua của bà lão sắc bén, sát khí đằng đăng: “Chàng thanh niên, cậu hãy hiểu rõ vị trí của mình!
Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi! Mau đưa Kin Ô Đan ra đây, nếu không thì cậu cứ chờ tôi xử lý cậu đi!”
“Nói như vậy có nghĩa là đời này tiên bối cũng đừng hòng có được Kim Ô Đan”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Không có viên này, tôi không thể tìm được những viên Kim Ô Đan khác sao? Nhưng mà cậu thì sao, một khi đã không còn nữa thì chắc chắn sẽ không có gì có thể thay thế”
Khổ Tình Nữ nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi sẽ chờ ngài ở đây, ngài không xuống núi sao?”“Tôi sẽ tự xuống núi”“Chuyện này…”“Cô mau đi đi, anh ta không xuống núi sẽ chết trong tay của Khổ Tình Nữ” U Thủy khế hừ một tiếng, ôm lấy cây kiếm khinh thường nói.Quách Lệ có hơi chần chừ. Lâm Dương không để ý đến, bay thẳng vào bên trong.U Thủy híp mắt nhìn Lâm Dương một cái, xoay người đi đến ngồi bên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần như đang đợi thứ gì đó.Mà khi Lâm Dương vừa đặt chân vào vườn Khổ Tình, một giọng nói già nua khàn khàn truyền từ trong khu vườn truyền ra.“Người ở phương nào? Dám vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không xương cốt cũng không còn, hồn tiêu phách tán”Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.Lâm Dương ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, dùng toàn lực la lớn: “Tiền bối, tôi đến đây theo lời của tiền bối, phiền tiền bối thả nhóm người sư phụ.Phong Thanh Vũ bọn họ rai Tôi đây vô cùng biết ơn”“À? Cậu chính là bác sĩ Lâm?”Giọng nói của Khổ Tình Nữ có vẻ hơi bất ngờ: “Vậy mà cậu lại có can đảm đến đây? Xem ra là tôi khinh thường cậu!” “Tiên bối đã có lời mời, tôi đây không đám không nghe theo?”“Đừng có nói lời để nghe, mau lăn lại đây cho tôi!”Khố Tình Nữ hừ lạnh.Lâm Dương cũng không tức giận, đi xuyên qua khu vườn đến chỗ biển hoa.Lúc này Khổ Tình Nữ đứng trước một cây đại thụ trong biển hoa.Đó là một bà lão lưng còng đầu tóc bạc pho rũ rượi lòa xòa. Bà lão tóc bạc đa mồi, gầy trơ xương, có vẻ gần đất xa trời. So sánh với khung cảnh biển hoa xinh đẹp này, đúng là không hê hợp nhau.Lâm Dương đánh giá bà lão, nhưng mà bà lão lại không nhìn anh mà cúi đầu xuống như là đang bảo vệ đóa hoa nhỏ đưới chân.“Tiên bối, mấy người sư phụ của tôi ở đâu?”Lâm Dương bước đến lạnh nhạt hỏi.“Yên tâm, vẫn chưa chết đâu! Kim. Ô Đan đâu?”Khổ Tình Nữ đứng lên, bình tĩnh hỏi.“Tôi phải thấy người trước đã!”Lâm Dương nói.“Cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?”Đôi mắt già nua của bà lão sắc bén, sát khí đằng đăng: “Chàng thanh niên, cậu hãy hiểu rõ vị trí của mình!Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi! Mau đưa Kin Ô Đan ra đây, nếu không thì cậu cứ chờ tôi xử lý cậu đi!”“Nói như vậy có nghĩa là đời này tiên bối cũng đừng hòng có được Kim Ô Đan”Lâm Dương lạnh lùng nói.“Không có viên này, tôi không thể tìm được những viên Kim Ô Đan khác sao? Nhưng mà cậu thì sao, một khi đã không còn nữa thì chắc chắn sẽ không có gì có thể thay thế”Khổ Tình Nữ nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên