“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6112: "Thoải mái quá

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có phải ngươi thích long dương gì đó không vậy?""Không có, tuyệt đối không có".Đạo sĩ áo đỏ nói rồi cẩn thận cầm lấy tay của Tần Ninh."Công tử, cho ta xem tay khác nữa đi".Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh liền duỗi một cái tay khác ra.Đạo sĩ áo đỏ ngắm nghía tay trái của Tần Ninh, lại nhìn về phía tay phải, ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ nghi ngờ."Công tử chờ một lát!"Đạo sĩ áo đỏ nói rồi luồn bàn tay vào trong túi bên hông, lắc qua lắc lại nửa ngày mới móc ra hai đồng tiền sứt mẻ.Đồng tiền kia cũng không phải là tiền tiêu được, mà giống như được chế tạo ra từ một loại đá kỳ quái nào đó.Đạo sĩ áo đỏ cầm đồng tiền, sau đó ném lên bàn.Hai đồng tiền lập tức dựng đứng lên.Đạo sĩ áo đỏ trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.Sau đó, đạo sĩ áo đỏ quyết tâm cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên đồng tiền.Một giây sau, đạo sĩ áo đỏ đột nhiên biến sắc.Hai gò má tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, chỉ mới chớp mắt thôi mà toàn bộ cái áo đỏ của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh."Mẹ nó!""Đậu má!""Cái quái gì đây!"Đạo sĩ áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời đã lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa... Tần Ninh nhìn một màn này lại mỉm cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng dậy rời đi.Đạo sĩ áo đỏ giờ phút này đang trốn ở một cái ngõ trong thành, thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, trong hai mắt hai tai và mũi cũng có máu chảy ra."Không có khả năng, không có khả năng...", đạo sĩ áo đỏ không ngừng lau máu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.Nhìn hai đồng tiền trong tay mình đã vỡ, đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lão đạo sĩ ta tung hoành trong Trung Tam Thiên nhiều năm như vậy, làm sao có thể suýt nữa tính hết cả mạng mình chứ!"Đạo sĩ áo đỏ lau sạch máu trên mặt mình, hai đồng tiền trong tay rơi xuống mặt đất, lập tức hóa thành bột mịn.Sau đó bột phấn của đồng tiền kia lại hóa thành một đồ án dưới đất, đồ án đó được tạo ra bởi rồng và phượng.Mà ở phía dưới đồ án, bột mịn hóa thành từng chữ cổ, cho dù là đạo sĩ áo đỏ cũng không hiểu được."Mẹ nó, đúng là không thể tính toán thiên cơ lung tung được mà, làm sao lão đạo sĩ ta biết được chỉ là ăn ké một bữa cơm, lại gặp được một vị nghịch thiên như thế...", "Đây là mệnh số gì... Rồng?Phượng?

"Có phải ngươi thích long dương gì đó không vậy?"

"Không có, tuyệt đối không có".

Đạo sĩ áo đỏ nói rồi cẩn thận cầm lấy tay của Tần Ninh.

"Công tử, cho ta xem tay khác nữa đi".

Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh liền duỗi một cái tay khác ra.

Đạo sĩ áo đỏ ngắm nghía tay trái của Tần Ninh, lại nhìn về phía tay phải, ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ nghi ngờ.

"Công tử chờ một lát!"

Đạo sĩ áo đỏ nói rồi luồn bàn tay vào trong túi bên hông, lắc qua lắc lại nửa ngày mới móc ra hai đồng tiền sứt mẻ.

Đồng tiền kia cũng không phải là tiền tiêu được, mà giống như được chế tạo ra từ một loại đá kỳ quái nào đó.

Đạo sĩ áo đỏ cầm đồng tiền, sau đó ném lên bàn.

Hai đồng tiền lập tức dựng đứng lên.

Đạo sĩ áo đỏ trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.

Sau đó, đạo sĩ áo đỏ quyết tâm cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên đồng tiền.

Một giây sau, đạo sĩ áo đỏ đột nhiên biến sắc.

Hai gò má tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, chỉ mới chớp mắt thôi mà toàn bộ cái áo đỏ của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.

"Mẹ nó!"

"Đậu má!"

"Cái quái gì đây!"

Đạo sĩ áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời đã lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa... Tần Ninh nhìn một màn này lại mỉm cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng dậy rời đi.

Đạo sĩ áo đỏ giờ phút này đang trốn ở một cái ngõ trong thành, thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, trong hai mắt hai tai và mũi cũng có máu chảy ra.

"Không có khả năng, không có khả năng...", đạo sĩ áo đỏ không ngừng lau máu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.

Nhìn hai đồng tiền trong tay mình đã vỡ, đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lão đạo sĩ ta tung hoành trong Trung Tam Thiên nhiều năm như vậy, làm sao có thể suýt nữa tính hết cả mạng mình chứ!"

Đạo sĩ áo đỏ lau sạch máu trên mặt mình, hai đồng tiền trong tay rơi xuống mặt đất, lập tức hóa thành bột mịn.

Sau đó bột phấn của đồng tiền kia lại hóa thành một đồ án dưới đất, đồ án đó được tạo ra bởi rồng và phượng.

Mà ở phía dưới đồ án, bột mịn hóa thành từng chữ cổ, cho dù là đạo sĩ áo đỏ cũng không hiểu được.

"Mẹ nó, đúng là không thể tính toán thiên cơ lung tung được mà, làm sao lão đạo sĩ ta biết được chỉ là ăn ké một bữa cơm, lại gặp được một vị nghịch thiên như thế...", "Đây là mệnh số gì... Rồng?

Phượng?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có phải ngươi thích long dương gì đó không vậy?""Không có, tuyệt đối không có".Đạo sĩ áo đỏ nói rồi cẩn thận cầm lấy tay của Tần Ninh."Công tử, cho ta xem tay khác nữa đi".Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh liền duỗi một cái tay khác ra.Đạo sĩ áo đỏ ngắm nghía tay trái của Tần Ninh, lại nhìn về phía tay phải, ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ nghi ngờ."Công tử chờ một lát!"Đạo sĩ áo đỏ nói rồi luồn bàn tay vào trong túi bên hông, lắc qua lắc lại nửa ngày mới móc ra hai đồng tiền sứt mẻ.Đồng tiền kia cũng không phải là tiền tiêu được, mà giống như được chế tạo ra từ một loại đá kỳ quái nào đó.Đạo sĩ áo đỏ cầm đồng tiền, sau đó ném lên bàn.Hai đồng tiền lập tức dựng đứng lên.Đạo sĩ áo đỏ trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.Sau đó, đạo sĩ áo đỏ quyết tâm cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên đồng tiền.Một giây sau, đạo sĩ áo đỏ đột nhiên biến sắc.Hai gò má tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, chỉ mới chớp mắt thôi mà toàn bộ cái áo đỏ của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh."Mẹ nó!""Đậu má!""Cái quái gì đây!"Đạo sĩ áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời đã lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa... Tần Ninh nhìn một màn này lại mỉm cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng dậy rời đi.Đạo sĩ áo đỏ giờ phút này đang trốn ở một cái ngõ trong thành, thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, trong hai mắt hai tai và mũi cũng có máu chảy ra."Không có khả năng, không có khả năng...", đạo sĩ áo đỏ không ngừng lau máu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.Nhìn hai đồng tiền trong tay mình đã vỡ, đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lão đạo sĩ ta tung hoành trong Trung Tam Thiên nhiều năm như vậy, làm sao có thể suýt nữa tính hết cả mạng mình chứ!"Đạo sĩ áo đỏ lau sạch máu trên mặt mình, hai đồng tiền trong tay rơi xuống mặt đất, lập tức hóa thành bột mịn.Sau đó bột phấn của đồng tiền kia lại hóa thành một đồ án dưới đất, đồ án đó được tạo ra bởi rồng và phượng.Mà ở phía dưới đồ án, bột mịn hóa thành từng chữ cổ, cho dù là đạo sĩ áo đỏ cũng không hiểu được."Mẹ nó, đúng là không thể tính toán thiên cơ lung tung được mà, làm sao lão đạo sĩ ta biết được chỉ là ăn ké một bữa cơm, lại gặp được một vị nghịch thiên như thế...", "Đây là mệnh số gì... Rồng?Phượng?

Chương 6112: "Thoải mái quá