“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6124: “Ta sợ bọn họ biết sao?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Rắc một tiếng.Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.Hai mươi người, không một ai sống sót.Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.“Chỉ là mạnh hơn một chút?”Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.Hẳn là đoán mò đi?Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.
Rắc một tiếng.
Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.
Hai mươi người, không một ai sống sót.
Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.
Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.
“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…
“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”
Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.
“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.
“Chỉ là mạnh hơn một chút?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.
“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.
Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.
Hẳn là đoán mò đi?
Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.
Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.
Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.
Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Rắc một tiếng.Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.Hai mươi người, không một ai sống sót.Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.“Chỉ là mạnh hơn một chút?”Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.Hẳn là đoán mò đi?Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.