“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6519: “Đây chính là cảnh giới của Tiên Thiên võ giả à?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh không mặn không nhạt nói: “Ngươi, không, xứng”.Đối với lời này của Tần Ninh, Ngô Hãn lần thứ hai lắc đầu, sau đó hắn ta từ từ đi đến, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra bên ngoài.Cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong!Tuy nhiên, lúc này không khó để nhận ra Ngô Hãn mang khí tức của Đại Thần Tôn đỉnh phong, hơi thở bên trong pháp thân Ngưng Hồn thấp thoáng đã mạnh mẽ hơn Mục Chước trước đó gấp mấy lần.Cảm giác này rất rõ ràng.Bất cứ ai đều nhận ra.Nếu như nói Mục Chước lúc trước là một ngọn núi cao trăm trượng.Thì bây giờ Ngô Hãn cũng là một ngọn núi cao trăm trượng.Nhưng...Ngô Hãn có vẻ cao hơn, uy mãnh hơn một chút.Cảm giác là lạ khó nói ấy khiến người ta thấy rất lạ lùng.Ngô Hãn nhìn Tần Ninh bằng đôi mắt trong veo, trong chốc lát một thanh đao nhỏ đã xuất hiện trong tay hắn ta.Lưỡi đao hơi cong nên trông khá giống lưỡi kiếm.Có điều lưỡi kiếm thẳng còn lưỡi đao này bẻ xuống tạo ra một độ cong nhất định.Thấp thoáng đường cong ấy còn lóe lên ánh đỏ mờ nhạt."Bảo khí Chí Tôn lục phẩm".Ngô Hãn nói với vẻ dửng dưng: "Đao này có tên là Hàn Huyết Vệ Đao, tâm linh tương thông với ta".Tần Ninh nhìn hắn ta nhưng không nói gì.Tự nhiên giới thiệu thần binh của mình làm gì?Hắn có quan tâm đâu!"Đao như người, người cũng như đao".Ngô Hãn lạnh lùng nói: "Từ trước đến nay, phương châm của ta luôn là... có thể giết được đối thủ thì nhất quyết không để hắn sống"."Trùng hợp quá, ta cũng thế".Khí thế giữa hai người tăng cao.Trong chớp mắt, Ngô Hãn chém một đao làm phát ra tiếng ầm dữ dội.Khi khí tức đáng sợ càn quét khắp nơi, lưỡi đao như trở nên linh hoạt hơn, đao khí cuốn lấy rồi tỏa ra, hóa thành hàng trăm, hàng vạn luồng khí xoay quanh người Tần Ninh.Đồng thời hắn cũng tung một cú đấm.Một cú đấm đến từ ý cảnh tầng hai.Nắm đấm với dư âm trăm trượng phút chốc đè ép Ngô Hãn.Bành...Hai người vừa ra tay đã bùng nổ đến mức cao nhất.
Tần Ninh không mặn không nhạt nói: “Ngươi, không, xứng”.
Đối với lời này của Tần Ninh, Ngô Hãn lần thứ hai lắc đầu, sau đó hắn ta từ từ đi đến, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra bên ngoài.
Cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong!
Tuy nhiên, lúc này không khó để nhận ra Ngô Hãn mang khí tức của Đại Thần Tôn đỉnh phong, hơi thở bên trong pháp thân Ngưng Hồn thấp thoáng đã mạnh mẽ hơn Mục Chước trước đó gấp mấy lần.
Cảm giác này rất rõ ràng.
Bất cứ ai đều nhận ra.
Nếu như nói Mục Chước lúc trước là một ngọn núi cao trăm trượng.
Thì bây giờ Ngô Hãn cũng là một ngọn núi cao trăm trượng.
Nhưng...
Ngô Hãn có vẻ cao hơn, uy mãnh hơn một chút.
Cảm giác là lạ khó nói ấy khiến người ta thấy rất lạ lùng.
Ngô Hãn nhìn Tần Ninh bằng đôi mắt trong veo, trong chốc lát một thanh đao nhỏ đã xuất hiện trong tay hắn ta.
Lưỡi đao hơi cong nên trông khá giống lưỡi kiếm.
Có điều lưỡi kiếm thẳng còn lưỡi đao này bẻ xuống tạo ra một độ cong nhất định.
Thấp thoáng đường cong ấy còn lóe lên ánh đỏ mờ nhạt.
"Bảo khí Chí Tôn lục phẩm".
Ngô Hãn nói với vẻ dửng dưng: "Đao này có tên là Hàn Huyết Vệ Đao, tâm linh tương thông với ta".
Tần Ninh nhìn hắn ta nhưng không nói gì.
Tự nhiên giới thiệu thần binh của mình làm gì?
Hắn có quan tâm đâu!
"Đao như người, người cũng như đao".
Ngô Hãn lạnh lùng nói: "Từ trước đến nay, phương châm của ta luôn là... có thể giết được đối thủ thì nhất quyết không để hắn sống".
"Trùng hợp quá, ta cũng thế".
Khí thế giữa hai người tăng cao.
Trong chớp mắt, Ngô Hãn chém một đao làm phát ra tiếng ầm dữ dội.
Khi khí tức đáng sợ càn quét khắp nơi, lưỡi đao như trở nên linh hoạt hơn, đao khí cuốn lấy rồi tỏa ra, hóa thành hàng trăm, hàng vạn luồng khí xoay quanh người Tần Ninh.
Đồng thời hắn cũng tung một cú đấm.
Một cú đấm đến từ ý cảnh tầng hai.
Nắm đấm với dư âm trăm trượng phút chốc đè ép Ngô Hãn.
Bành...
Hai người vừa ra tay đã bùng nổ đến mức cao nhất.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh không mặn không nhạt nói: “Ngươi, không, xứng”.Đối với lời này của Tần Ninh, Ngô Hãn lần thứ hai lắc đầu, sau đó hắn ta từ từ đi đến, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra bên ngoài.Cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong!Tuy nhiên, lúc này không khó để nhận ra Ngô Hãn mang khí tức của Đại Thần Tôn đỉnh phong, hơi thở bên trong pháp thân Ngưng Hồn thấp thoáng đã mạnh mẽ hơn Mục Chước trước đó gấp mấy lần.Cảm giác này rất rõ ràng.Bất cứ ai đều nhận ra.Nếu như nói Mục Chước lúc trước là một ngọn núi cao trăm trượng.Thì bây giờ Ngô Hãn cũng là một ngọn núi cao trăm trượng.Nhưng...Ngô Hãn có vẻ cao hơn, uy mãnh hơn một chút.Cảm giác là lạ khó nói ấy khiến người ta thấy rất lạ lùng.Ngô Hãn nhìn Tần Ninh bằng đôi mắt trong veo, trong chốc lát một thanh đao nhỏ đã xuất hiện trong tay hắn ta.Lưỡi đao hơi cong nên trông khá giống lưỡi kiếm.Có điều lưỡi kiếm thẳng còn lưỡi đao này bẻ xuống tạo ra một độ cong nhất định.Thấp thoáng đường cong ấy còn lóe lên ánh đỏ mờ nhạt."Bảo khí Chí Tôn lục phẩm".Ngô Hãn nói với vẻ dửng dưng: "Đao này có tên là Hàn Huyết Vệ Đao, tâm linh tương thông với ta".Tần Ninh nhìn hắn ta nhưng không nói gì.Tự nhiên giới thiệu thần binh của mình làm gì?Hắn có quan tâm đâu!"Đao như người, người cũng như đao".Ngô Hãn lạnh lùng nói: "Từ trước đến nay, phương châm của ta luôn là... có thể giết được đối thủ thì nhất quyết không để hắn sống"."Trùng hợp quá, ta cũng thế".Khí thế giữa hai người tăng cao.Trong chớp mắt, Ngô Hãn chém một đao làm phát ra tiếng ầm dữ dội.Khi khí tức đáng sợ càn quét khắp nơi, lưỡi đao như trở nên linh hoạt hơn, đao khí cuốn lấy rồi tỏa ra, hóa thành hàng trăm, hàng vạn luồng khí xoay quanh người Tần Ninh.Đồng thời hắn cũng tung một cú đấm.Một cú đấm đến từ ý cảnh tầng hai.Nắm đấm với dư âm trăm trượng phút chốc đè ép Ngô Hãn.Bành...Hai người vừa ra tay đã bùng nổ đến mức cao nhất.