“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6594: Không phải không có khả năng đó!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Nguyên thú cấp tám - Thảo Trạch Thánh Quy!", răng Tả Hạo kêu cạch cạch cạch cạch, hắn ta run rẩy nói: "Lúc nãy chúng ta mà giẫm lên thì vỏ rùa của nó sẽ nuốt chửng chúng ta ngay, máu thịt trong bụng nó sẽ lập tức ăn mòn bảy người chúng ta, một hạt bụi cũng chả còn..."Giờ phút này, toàn thân Tả Hạo toát đầy mồ hôi.Nguyên thú cấp tám!Cảnh giới Đại Đế Tôn!Mặc dù Thảo Trạch Thánh Quy là nguyên thú cấp tám tương đối kém cỏi, sức chiến đấu không mạnh nhưng... làm thịt họ vẫn dễ như trở bàn tay.Lúc này, Tần Ninh không quan tâm tới vẻ mặt bàng hoàng của sáu người mà bảo rằng: "Cứ theo sát ta, đừng tự ý hành động, nếu vậy ta bảo đảm các ngươi sẽ không chết, còn không thì... các ngươi chết chắc!"Sáu người gật đầu lần nữa.Sau chuyện này, tiếp theo bọn họ cứ như quả bầu mọc trên lưng Tần Ninh vậy, hắn làm gì là bọn họ làm nấy.Qua một quãng đường dài mười mấy dặm, Tần Ninh đã tiến sâu vào trong, tới một nơi đất khô cằn rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào dòng nước màu đỏ nhạt bên dưới và cho vào miệng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ.Sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh mau chóng ngồi xuống làm theo.Tần Ninh bỗng nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có vị gì?"Sáu người ngẩn ra.Ngươi đã tự nếm rồi mà?Tả Hạo trả lời ngay: "Hơi tanh nhưng ngọt, cũng tạm".Liễu Nghênh cũng đáp: "Nhưng có hơi đắng nữa, giống vị đắng trong cam thảo ấy, không khó uống".Tần Ninh gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi".Đúng?Cái gì đúng?"Nếu ta đoán không nhầm thì dòng nước đỏ nhạt này là nước tiểu và phân một loại nguyên thú sau khi được giội rửa, thành màu đỏ nhạt, vừa ngọt vừa đắng, hơi tanh, nghĩa là con nguyên thú này bị thương..."Hắn vừa thốt ra câu này thì sáu người lập tức trừng mắt, nôn mửa không ngừng.Nước tiểu và phân của nguyên thú?Nước rửa nước tiểu và phân của nguyên thú!Gớm quá!"Tần công tử, ngươi không thấy ghê sao?", Tả Hạo vừa nôn vừa hỏi trong kinh hoàng.Hắn ta thấy vị khá ngon nên ɭϊếʍƈ tới lần thứ hai.

"Nguyên thú cấp tám - Thảo Trạch Thánh Quy!", răng Tả Hạo kêu cạch cạch cạch cạch, hắn ta run rẩy nói: "Lúc nãy chúng ta mà giẫm lên thì vỏ rùa của nó sẽ nuốt chửng chúng ta ngay, máu thịt trong bụng nó sẽ lập tức ăn mòn bảy người chúng ta, một hạt bụi cũng chả còn..."

Giờ phút này, toàn thân Tả Hạo toát đầy mồ hôi.

Nguyên thú cấp tám!

Cảnh giới Đại Đế Tôn!

Mặc dù Thảo Trạch Thánh Quy là nguyên thú cấp tám tương đối kém cỏi, sức chiến đấu không mạnh nhưng... làm thịt họ vẫn dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Tần Ninh không quan tâm tới vẻ mặt bàng hoàng của sáu người mà bảo rằng: "Cứ theo sát ta, đừng tự ý hành động, nếu vậy ta bảo đảm các ngươi sẽ không chết, còn không thì... các ngươi chết chắc!"

Sáu người gật đầu lần nữa.

Sau chuyện này, tiếp theo bọn họ cứ như quả bầu mọc trên lưng Tần Ninh vậy, hắn làm gì là bọn họ làm nấy.

Qua một quãng đường dài mười mấy dặm, Tần Ninh đã tiến sâu vào trong, tới một nơi đất khô cằn rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào dòng nước màu đỏ nhạt bên dưới và cho vào miệng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ.

Sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh mau chóng ngồi xuống làm theo.

Tần Ninh bỗng nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có vị gì?"

Sáu người ngẩn ra.

Ngươi đã tự nếm rồi mà?

Tả Hạo trả lời ngay: "Hơi tanh nhưng ngọt, cũng tạm".

Liễu Nghênh cũng đáp: "Nhưng có hơi đắng nữa, giống vị đắng trong cam thảo ấy, không khó uống".

Tần Ninh gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi".

Đúng?

Cái gì đúng?

"Nếu ta đoán không nhầm thì dòng nước đỏ nhạt này là nước tiểu và phân một loại nguyên thú sau khi được giội rửa, thành màu đỏ nhạt, vừa ngọt vừa đắng, hơi tanh, nghĩa là con nguyên thú này bị thương..."

Hắn vừa thốt ra câu này thì sáu người lập tức trừng mắt, nôn mửa không ngừng.

Nước tiểu và phân của nguyên thú?

Nước rửa nước tiểu và phân của nguyên thú!

Gớm quá!

"Tần công tử, ngươi không thấy ghê sao?", Tả Hạo vừa nôn vừa hỏi trong kinh hoàng.

Hắn ta thấy vị khá ngon nên ɭϊếʍƈ tới lần thứ hai.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Nguyên thú cấp tám - Thảo Trạch Thánh Quy!", răng Tả Hạo kêu cạch cạch cạch cạch, hắn ta run rẩy nói: "Lúc nãy chúng ta mà giẫm lên thì vỏ rùa của nó sẽ nuốt chửng chúng ta ngay, máu thịt trong bụng nó sẽ lập tức ăn mòn bảy người chúng ta, một hạt bụi cũng chả còn..."Giờ phút này, toàn thân Tả Hạo toát đầy mồ hôi.Nguyên thú cấp tám!Cảnh giới Đại Đế Tôn!Mặc dù Thảo Trạch Thánh Quy là nguyên thú cấp tám tương đối kém cỏi, sức chiến đấu không mạnh nhưng... làm thịt họ vẫn dễ như trở bàn tay.Lúc này, Tần Ninh không quan tâm tới vẻ mặt bàng hoàng của sáu người mà bảo rằng: "Cứ theo sát ta, đừng tự ý hành động, nếu vậy ta bảo đảm các ngươi sẽ không chết, còn không thì... các ngươi chết chắc!"Sáu người gật đầu lần nữa.Sau chuyện này, tiếp theo bọn họ cứ như quả bầu mọc trên lưng Tần Ninh vậy, hắn làm gì là bọn họ làm nấy.Qua một quãng đường dài mười mấy dặm, Tần Ninh đã tiến sâu vào trong, tới một nơi đất khô cằn rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào dòng nước màu đỏ nhạt bên dưới và cho vào miệng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ.Sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh mau chóng ngồi xuống làm theo.Tần Ninh bỗng nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có vị gì?"Sáu người ngẩn ra.Ngươi đã tự nếm rồi mà?Tả Hạo trả lời ngay: "Hơi tanh nhưng ngọt, cũng tạm".Liễu Nghênh cũng đáp: "Nhưng có hơi đắng nữa, giống vị đắng trong cam thảo ấy, không khó uống".Tần Ninh gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi".Đúng?Cái gì đúng?"Nếu ta đoán không nhầm thì dòng nước đỏ nhạt này là nước tiểu và phân một loại nguyên thú sau khi được giội rửa, thành màu đỏ nhạt, vừa ngọt vừa đắng, hơi tanh, nghĩa là con nguyên thú này bị thương..."Hắn vừa thốt ra câu này thì sáu người lập tức trừng mắt, nôn mửa không ngừng.Nước tiểu và phân của nguyên thú?Nước rửa nước tiểu và phân của nguyên thú!Gớm quá!"Tần công tử, ngươi không thấy ghê sao?", Tả Hạo vừa nôn vừa hỏi trong kinh hoàng.Hắn ta thấy vị khá ngon nên ɭϊếʍƈ tới lần thứ hai.

Chương 6594: Không phải không có khả năng đó!