“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6687: Cô ta chả quyến luyến chút nào hết.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…Cùng lúc đó.Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.Thời Thanh Trúc.Liễu Văn Truyền.Quý Trường Phong.Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.Huyền Trung Nguyệt!Trác Văn Nguyệt!Động thiên Huyền Nguyệt, hai trong tứ nguyệt thiên kiêu.Trong động thiên Huyền Nguyệt có bốn vị thiên kiêu, Huyền Trung Nguyệt, Lý Ý Nguyệt, Nguyên Nguyệt Minh, Trác Văn Nguyệt, trong bốn người này, Huyền Trung Nguyệt có danh tiếng vang dội nhất.

Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.

Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…

Cùng lúc đó.

Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.

Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.

Thời Thanh Trúc.

Liễu Văn Truyền.

Quý Trường Phong.

Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.

Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.

Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.

“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.

Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.

“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”

Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.

“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.

Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”

Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”

Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.

Huyền Trung Nguyệt!

Trác Văn Nguyệt!

Động thiên Huyền Nguyệt, hai trong tứ nguyệt thiên kiêu.

Trong động thiên Huyền Nguyệt có bốn vị thiên kiêu, Huyền Trung Nguyệt, Lý Ý Nguyệt, Nguyên Nguyệt Minh, Trác Văn Nguyệt, trong bốn người này, Huyền Trung Nguyệt có danh tiếng vang dội nhất.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…Cùng lúc đó.Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.Thời Thanh Trúc.Liễu Văn Truyền.Quý Trường Phong.Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.Huyền Trung Nguyệt!Trác Văn Nguyệt!Động thiên Huyền Nguyệt, hai trong tứ nguyệt thiên kiêu.Trong động thiên Huyền Nguyệt có bốn vị thiên kiêu, Huyền Trung Nguyệt, Lý Ý Nguyệt, Nguyên Nguyệt Minh, Trác Văn Nguyệt, trong bốn người này, Huyền Trung Nguyệt có danh tiếng vang dội nhất.

Chương 6687: Cô ta chả quyến luyến chút nào hết.