“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6697: "À, đại ca tôi nói ông không tính là người".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khoảnh khắc ấy, cả đất trời quanh đây tĩnh lặng như tờ.Xung quanh Tần Ninh như không còn một ai, chỉ có một mình hắn.Tâm cảnh hắn đã chìm vào Long Hoàng Thập Tự Kiếm.Vào lúc này, thân kiếm Long Hoàng Thập Tự Kiếm ấy lột xác, không bùng nổ trong kiếm khí màu vàng và màu xanh nữa mà là sự hợp nhất của hai sắc màu. Giờ đây, kiếm khí ngang tàng chém xuống.Sau nhát kiếm, kiếm khí ngất trời tỏa tia sáng xanh ánh kim phút chốc đã giáng xuống.Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rằng.Ở hàng đầu tiên, Cửu Tử Mẫu Tỏa Hồn Kiếm gồm mười tám thánh kiếm trước mặt Đà La Nam bị kiếm khí bổ xuống, ánh sáng tức thì trở nên ảm đạm.Thứ tối tăm theo thánh kiếm, là đôi mắt của Đà La Nam.Kiếm khí quét qua cơ thể hắn ta.Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh khí trong người Đà La Nam rối loạn hoàn toàn.Sau khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, Đà La Nam ngã xuống đất. Hiện giờ cơ thể hắn ta bị từng đạo kiếm khí đâm thủng, toàn thân bị tàn phá nặng nề. Hắn ta nằm gục trên nền đất, không còn chút sức sống nào nữa.Chết rồi.Chỉ với một kiếm.Lại là một kiếm duy nhất.Giờ phút này, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.Giờ thì cho dù tên khốn kiếp nào nói rằng mình có thể chỉ huy thì họ cũng không bao giờ ra tay lần nào nữa.Tần Ninh, là quái vật!"Đi!"Thanh Vô Song lập tức quát lớn."Rút lui!"Bấy giờ Huyền Trung Nguyệt cũng ra lệnh với khuôn mặt tái mét."Hai người định đi đâu đấy?"Bỗng có một giọng nói cất lên, Tần Ninh lại nắm chặt tay lại."Tiểu Đế Trảo!"Cú trảo được tung ra khiến cả hư không như có dấu hiệu sụp đổ, Tần Ninh thẳng tay tóm lấy hai người Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt.Hai người họ muốn né tránh nhưng không thành công.Tần Ninh chậm rãi thu tay lại, hai người trở lại bên cạnh hắn."Không, không, không...", Huyền Trung Nguyệt la hét om sòm: "Tất cả đều là kế hoạch của Thanh Vô Song, không liên quan gì tới ta hết!"Thanh Vô Song thì mặt xanh như tàu lá chuối, quát: "Huyền Trung Nguyệt, ngươi đúng là tên nhát cáy!""Ngươi thì dũng cảm chắc? Ngươi gan dạ thế thì sao lại liên lạc với bọn ta cùng nhau ra tay với Lý Nhàn Ngư làm gì? Ngươi dũng cảm, ngươi không sợ chết thì đừng có mà chạy!"

Khoảnh khắc ấy, cả đất trời quanh đây tĩnh lặng như tờ.

Xung quanh Tần Ninh như không còn một ai, chỉ có một mình hắn.

Tâm cảnh hắn đã chìm vào Long Hoàng Thập Tự Kiếm.

Vào lúc này, thân kiếm Long Hoàng Thập Tự Kiếm ấy lột xác, không bùng nổ trong kiếm khí màu vàng và màu xanh nữa mà là sự hợp nhất của hai sắc màu. Giờ đây, kiếm khí ngang tàng chém xuống.

Sau nhát kiếm, kiếm khí ngất trời tỏa tia sáng xanh ánh kim phút chốc đã giáng xuống.

Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rằng.

Ở hàng đầu tiên, Cửu Tử Mẫu Tỏa Hồn Kiếm gồm mười tám thánh kiếm trước mặt Đà La Nam bị kiếm khí bổ xuống, ánh sáng tức thì trở nên ảm đạm.

Thứ tối tăm theo thánh kiếm, là đôi mắt của Đà La Nam.

Kiếm khí quét qua cơ thể hắn ta.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh khí trong người Đà La Nam rối loạn hoàn toàn.

Sau khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, Đà La Nam ngã xuống đất. Hiện giờ cơ thể hắn ta bị từng đạo kiếm khí đâm thủng, toàn thân bị tàn phá nặng nề. Hắn ta nằm gục trên nền đất, không còn chút sức sống nào nữa.

Chết rồi.

Chỉ với một kiếm.

Lại là một kiếm duy nhất.

Giờ phút này, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Giờ thì cho dù tên khốn kiếp nào nói rằng mình có thể chỉ huy thì họ cũng không bao giờ ra tay lần nào nữa.

Tần Ninh, là quái vật!

"Đi!"

Thanh Vô Song lập tức quát lớn.

"Rút lui!"

Bấy giờ Huyền Trung Nguyệt cũng ra lệnh với khuôn mặt tái mét.

"Hai người định đi đâu đấy?"

Bỗng có một giọng nói cất lên, Tần Ninh lại nắm chặt tay lại.

"Tiểu Đế Trảo!"

Cú trảo được tung ra khiến cả hư không như có dấu hiệu sụp đổ, Tần Ninh thẳng tay tóm lấy hai người Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt.

Hai người họ muốn né tránh nhưng không thành công.

Tần Ninh chậm rãi thu tay lại, hai người trở lại bên cạnh hắn.

"Không, không, không...", Huyền Trung Nguyệt la hét om sòm: "Tất cả đều là kế hoạch của Thanh Vô Song, không liên quan gì tới ta hết!"

Thanh Vô Song thì mặt xanh như tàu lá chuối, quát: "Huyền Trung Nguyệt, ngươi đúng là tên nhát cáy!"

"Ngươi thì dũng cảm chắc? Ngươi gan dạ thế thì sao lại liên lạc với bọn ta cùng nhau ra tay với Lý Nhàn Ngư làm gì? Ngươi dũng cảm, ngươi không sợ chết thì đừng có mà chạy!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khoảnh khắc ấy, cả đất trời quanh đây tĩnh lặng như tờ.Xung quanh Tần Ninh như không còn một ai, chỉ có một mình hắn.Tâm cảnh hắn đã chìm vào Long Hoàng Thập Tự Kiếm.Vào lúc này, thân kiếm Long Hoàng Thập Tự Kiếm ấy lột xác, không bùng nổ trong kiếm khí màu vàng và màu xanh nữa mà là sự hợp nhất của hai sắc màu. Giờ đây, kiếm khí ngang tàng chém xuống.Sau nhát kiếm, kiếm khí ngất trời tỏa tia sáng xanh ánh kim phút chốc đã giáng xuống.Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rằng.Ở hàng đầu tiên, Cửu Tử Mẫu Tỏa Hồn Kiếm gồm mười tám thánh kiếm trước mặt Đà La Nam bị kiếm khí bổ xuống, ánh sáng tức thì trở nên ảm đạm.Thứ tối tăm theo thánh kiếm, là đôi mắt của Đà La Nam.Kiếm khí quét qua cơ thể hắn ta.Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh khí trong người Đà La Nam rối loạn hoàn toàn.Sau khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, Đà La Nam ngã xuống đất. Hiện giờ cơ thể hắn ta bị từng đạo kiếm khí đâm thủng, toàn thân bị tàn phá nặng nề. Hắn ta nằm gục trên nền đất, không còn chút sức sống nào nữa.Chết rồi.Chỉ với một kiếm.Lại là một kiếm duy nhất.Giờ phút này, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.Giờ thì cho dù tên khốn kiếp nào nói rằng mình có thể chỉ huy thì họ cũng không bao giờ ra tay lần nào nữa.Tần Ninh, là quái vật!"Đi!"Thanh Vô Song lập tức quát lớn."Rút lui!"Bấy giờ Huyền Trung Nguyệt cũng ra lệnh với khuôn mặt tái mét."Hai người định đi đâu đấy?"Bỗng có một giọng nói cất lên, Tần Ninh lại nắm chặt tay lại."Tiểu Đế Trảo!"Cú trảo được tung ra khiến cả hư không như có dấu hiệu sụp đổ, Tần Ninh thẳng tay tóm lấy hai người Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt.Hai người họ muốn né tránh nhưng không thành công.Tần Ninh chậm rãi thu tay lại, hai người trở lại bên cạnh hắn."Không, không, không...", Huyền Trung Nguyệt la hét om sòm: "Tất cả đều là kế hoạch của Thanh Vô Song, không liên quan gì tới ta hết!"Thanh Vô Song thì mặt xanh như tàu lá chuối, quát: "Huyền Trung Nguyệt, ngươi đúng là tên nhát cáy!""Ngươi thì dũng cảm chắc? Ngươi gan dạ thế thì sao lại liên lạc với bọn ta cùng nhau ra tay với Lý Nhàn Ngư làm gì? Ngươi dũng cảm, ngươi không sợ chết thì đừng có mà chạy!"

Chương 6697: "À, đại ca tôi nói ông không tính là người".