“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6729: "Anh rể, đây là lịch trình!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sắc mặt Tần Ninh rất kì quái, tùy tiện nói: "Ta nói là ngày đó ta giết đám người Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, ngươi cũng có mặt đúng không?"Nguyên Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.Hắn ta còn tưởng rằng Tần Ninh nói là hắn ta cũng có mặt lúc đối phó với Lý Nhàn Ngư chứ.Tần Ninh tiếp tục nói: "Còn đánh nữa không? Ngươi đã biết sự chênh lệch giữa ngươi và ta, nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ khiến ngươi không có cơ hội nhận thua, mà sẽ trực tiếp đánh chết ngươi".Hắn vừa dứt lời, Nguyên Nguyệt Minh suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.Dựa vào cái gì chứ?Dù sao Bộc Xước cũng đã ra một chiêu, Tần Ninh lại không cho hắn ta cơ hội ra tay!Sao lại đối xử khác biệt như vậy?Nhưng Nguyên Nguyệt Minh biết, Tần Ninh nói không sai."Ta nhận thua!"Một giây sau, Nguyên Nguyệt Minh trực tiếp nhìn bốn phía, cất cao giọng nói.Giờ phút này, xung quanh võ trường hoàn toàn huyên náo."Nhận thua?""Bộc Xước còn đánh một chiêu kìa, tại sao Nguyên Nguyệt Minh lại trực tiếp nhận thua?""Chuyện này chuyện này chuyện này... Tần Ninh thật sự mạnh như vậy sao?""Ta thấy là Nguyên Nguyệt Minh sợ thì có? Ngay cả ra tay cũng không dám, đây là một trong tứ nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt sao?"Đủ mọi lời nói của đám người truyền ra.Nguyên Nguyệt Minh rất bực bội.Hắn ta rất muốn hô to một câu với những người đó: Ngươi giỏi thì ngươi lên đi!Đúng như Tần Ninh nói, hắn ta căn bản không phải đối thủ của hắn, tự dưng làm chậm trễ thời gian của Tần Ninh, một khi hắn mất hứng sẽ trực tiếp đánh chết mình, hắn ta phải tìm ai nói đạo lý đây?Giờ phút này, trưởng lão tóc trắng xuất hiện lần nữa, nhìn về phía Nguyên Nguyệt Minh, nói: "Ngươi chắc chắn nhận thua?""Chắc chắn!", Nguyên Nguyệt Minh cắn răng nói.Chuyện mất mặt như vậy mà cứ bắt hắn ta nói thêm mấy lần sao?Trưởng lão tóc trắng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ngươi có cần nghỉ ngơi không?"

Sắc mặt Tần Ninh rất kì quái, tùy tiện nói: "Ta nói là ngày đó ta giết đám người Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, ngươi cũng có mặt đúng không?"

Nguyên Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hắn ta còn tưởng rằng Tần Ninh nói là hắn ta cũng có mặt lúc đối phó với Lý Nhàn Ngư chứ.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Còn đánh nữa không? Ngươi đã biết sự chênh lệch giữa ngươi và ta, nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ khiến ngươi không có cơ hội nhận thua, mà sẽ trực tiếp đánh chết ngươi".

Hắn vừa dứt lời, Nguyên Nguyệt Minh suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

Dựa vào cái gì chứ?

Dù sao Bộc Xước cũng đã ra một chiêu, Tần Ninh lại không cho hắn ta cơ hội ra tay!

Sao lại đối xử khác biệt như vậy?

Nhưng Nguyên Nguyệt Minh biết, Tần Ninh nói không sai.

"Ta nhận thua!"

Một giây sau, Nguyên Nguyệt Minh trực tiếp nhìn bốn phía, cất cao giọng nói.

Giờ phút này, xung quanh võ trường hoàn toàn huyên náo.

"Nhận thua?"

"Bộc Xước còn đánh một chiêu kìa, tại sao Nguyên Nguyệt Minh lại trực tiếp nhận thua?"

"Chuyện này chuyện này chuyện này... Tần Ninh thật sự mạnh như vậy sao?"

"Ta thấy là Nguyên Nguyệt Minh sợ thì có? Ngay cả ra tay cũng không dám, đây là một trong tứ nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt sao?"

Đủ mọi lời nói của đám người truyền ra.

Nguyên Nguyệt Minh rất bực bội.

Hắn ta rất muốn hô to một câu với những người đó: Ngươi giỏi thì ngươi lên đi!

Đúng như Tần Ninh nói, hắn ta căn bản không phải đối thủ của hắn, tự dưng làm chậm trễ thời gian của Tần Ninh, một khi hắn mất hứng sẽ trực tiếp đánh chết mình, hắn ta phải tìm ai nói đạo lý đây?

Giờ phút này, trưởng lão tóc trắng xuất hiện lần nữa, nhìn về phía Nguyên Nguyệt Minh, nói: "Ngươi chắc chắn nhận thua?"

"Chắc chắn!", Nguyên Nguyệt Minh cắn răng nói.

Chuyện mất mặt như vậy mà cứ bắt hắn ta nói thêm mấy lần sao?

Trưởng lão tóc trắng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ngươi có cần nghỉ ngơi không?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sắc mặt Tần Ninh rất kì quái, tùy tiện nói: "Ta nói là ngày đó ta giết đám người Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, ngươi cũng có mặt đúng không?"Nguyên Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.Hắn ta còn tưởng rằng Tần Ninh nói là hắn ta cũng có mặt lúc đối phó với Lý Nhàn Ngư chứ.Tần Ninh tiếp tục nói: "Còn đánh nữa không? Ngươi đã biết sự chênh lệch giữa ngươi và ta, nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ khiến ngươi không có cơ hội nhận thua, mà sẽ trực tiếp đánh chết ngươi".Hắn vừa dứt lời, Nguyên Nguyệt Minh suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.Dựa vào cái gì chứ?Dù sao Bộc Xước cũng đã ra một chiêu, Tần Ninh lại không cho hắn ta cơ hội ra tay!Sao lại đối xử khác biệt như vậy?Nhưng Nguyên Nguyệt Minh biết, Tần Ninh nói không sai."Ta nhận thua!"Một giây sau, Nguyên Nguyệt Minh trực tiếp nhìn bốn phía, cất cao giọng nói.Giờ phút này, xung quanh võ trường hoàn toàn huyên náo."Nhận thua?""Bộc Xước còn đánh một chiêu kìa, tại sao Nguyên Nguyệt Minh lại trực tiếp nhận thua?""Chuyện này chuyện này chuyện này... Tần Ninh thật sự mạnh như vậy sao?""Ta thấy là Nguyên Nguyệt Minh sợ thì có? Ngay cả ra tay cũng không dám, đây là một trong tứ nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt sao?"Đủ mọi lời nói của đám người truyền ra.Nguyên Nguyệt Minh rất bực bội.Hắn ta rất muốn hô to một câu với những người đó: Ngươi giỏi thì ngươi lên đi!Đúng như Tần Ninh nói, hắn ta căn bản không phải đối thủ của hắn, tự dưng làm chậm trễ thời gian của Tần Ninh, một khi hắn mất hứng sẽ trực tiếp đánh chết mình, hắn ta phải tìm ai nói đạo lý đây?Giờ phút này, trưởng lão tóc trắng xuất hiện lần nữa, nhìn về phía Nguyên Nguyệt Minh, nói: "Ngươi chắc chắn nhận thua?""Chắc chắn!", Nguyên Nguyệt Minh cắn răng nói.Chuyện mất mặt như vậy mà cứ bắt hắn ta nói thêm mấy lần sao?Trưởng lão tóc trắng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ngươi có cần nghỉ ngơi không?"

Chương 6729: "Anh rể, đây là lịch trình!"