“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6880: Hổ Gia bảo Sơn Miêu tự đưa thiệp mời tới.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Phải đấy..."Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc."Cút!"Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.Rầm, một bóng người rơi xuống.Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.Dịch Hàn Ngọc!Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.Đều là Cực Cảnh!Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!Chết tiệt!Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi."Ha ha..."Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên."Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.Trên lá cờ khắc từ Nguyên!Nhà họ Nguyên!Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.

"Phải đấy..."

Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."

Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc.

"Cút!"

Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.

Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.

Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.

Rầm, một bóng người rơi xuống.

Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.

Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.

Dịch Hàn Ngọc!

Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.

Đều là Cực Cảnh!

Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!

Chết tiệt!

Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"

Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.

Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi.

"Ha ha..."

Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên.

"Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".

Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.

Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.

Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.

Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.

Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.

Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.

Trên lá cờ khắc từ Nguyên!

Nhà họ Nguyên!

Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Phải đấy..."Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc."Cút!"Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.Rầm, một bóng người rơi xuống.Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.Dịch Hàn Ngọc!Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.Đều là Cực Cảnh!Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!Chết tiệt!Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi."Ha ha..."Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên."Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.Trên lá cờ khắc từ Nguyên!Nhà họ Nguyên!Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.

Chương 6880: Hổ Gia bảo Sơn Miêu tự đưa thiệp mời tới.