“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6882: : Thật đáng yêu
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thế rồi Lý Văn Trung nhìn sang Dịch Hàn Ngọc, nói với giọng dửng dưng: "Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc... đều thuộc thời đại trước cả rồi, đã chết thì cứ an nghỉ đi chứ, còn chui ra huênh hoang cái oai bé tí còn lại của mình làm gì không biết?"Hắn ta hừ lạnh rồi siết tay, không gian lại sụp xuống lần nữa.Đây mới chỉ là sức mạnh từ thân xác của hắn ta, thể xác sau khi dung hợp với pháp thân sẽ có sức mạnh làm thay đổi đất trời, bóp nát được cả không gian.Rắc!Răng rắc, răng rắc!Bỗng nhiên, cơ thể Dịch Hàn Ngọc như sắp vỡ tan, cả tai, mũi, lẫn miệng đều chảy máu đầm đìa."Người của nhà họ Nguyên đúng là thú vị..."Giữa lúc đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chợt cất lên.Tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, bầu trời như đổ sụp xuống, vạn vật như đang phải gánh chịu một sức ép to lớn từ trên cao.Không gian rách ra một khe hở.Từng bóng người đi trên không, chậm rãi bước ra từ trong khe hở, nhìn thì từ tốn nhưng thực tế là rất nhanh.Đi ra trước tiên là hai hàng nữ tử song song, những nữ tử ấy đều mặc váy dài, dáng người điệu đà, khí chất vô song.Sự hiện diện của những bóng hồng làm khắp nơi ngập tràn hương thơm.Sau lưng các nữ tử kia là một chiếc xe kéo không gió mà bay, hạ xuống trong bao khí thế hào hùng.Chiếc xe kéo trông không hề sang trọng, cũng không rộng rãi hay lớn bằng con thuyền nhưng áp lực phát ra từ nó lại hơn xa.Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong xe kéo.Dịch Hàn Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác bị đè ép đã biến mất.Một nhóm gần trăm người đều là nữ tử độ tuổi thanh xuân, ai cũng là mỹ nhân hiếm có.Vậy mà giờ đây bọn họ chỉ là người mở đường, không biết nhân vật nào đang ngồi trong cỗ xe kéo đây.Lý Văn Trung cũng nhướng mày."Các hạ là người phương nào?"Hắn ta hỏi.Nhưng nữ tử trong xe kéo không đoái hoài gì đến Lý Văn Trung, bị tấm mành bao quanh cỗ xe chắn tầm nhìn nên không một ai thấy được dung mạo của nữ tử đang ngồi trong đó.Nữ tử từ tốn hỏi: "Ngươi là Dịch Hàn Ngọc?""Thưa vâng!"Bấy giờ Dịch Hàn Ngọc cũng biết mình phải cư xử phải phép, kính cẩn trả lời.
Thế rồi Lý Văn Trung nhìn sang Dịch Hàn Ngọc, nói với giọng dửng dưng: "Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc... đều thuộc thời đại trước cả rồi, đã chết thì cứ an nghỉ đi chứ, còn chui ra huênh hoang cái oai bé tí còn lại của mình làm gì không biết?"
Hắn ta hừ lạnh rồi siết tay, không gian lại sụp xuống lần nữa.
Đây mới chỉ là sức mạnh từ thân xác của hắn ta, thể xác sau khi dung hợp với pháp thân sẽ có sức mạnh làm thay đổi đất trời, bóp nát được cả không gian.
Rắc!
Răng rắc, răng rắc!
Bỗng nhiên, cơ thể Dịch Hàn Ngọc như sắp vỡ tan, cả tai, mũi, lẫn miệng đều chảy máu đầm đìa.
"Người của nhà họ Nguyên đúng là thú vị..."
Giữa lúc đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chợt cất lên.
Tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, bầu trời như đổ sụp xuống, vạn vật như đang phải gánh chịu một sức ép to lớn từ trên cao.
Không gian rách ra một khe hở.
Từng bóng người đi trên không, chậm rãi bước ra từ trong khe hở, nhìn thì từ tốn nhưng thực tế là rất nhanh.
Đi ra trước tiên là hai hàng nữ tử song song, những nữ tử ấy đều mặc váy dài, dáng người điệu đà, khí chất vô song.
Sự hiện diện của những bóng hồng làm khắp nơi ngập tràn hương thơm.
Sau lưng các nữ tử kia là một chiếc xe kéo không gió mà bay, hạ xuống trong bao khí thế hào hùng.
Chiếc xe kéo trông không hề sang trọng, cũng không rộng rãi hay lớn bằng con thuyền nhưng áp lực phát ra từ nó lại hơn xa.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong xe kéo.
Dịch Hàn Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác bị đè ép đã biến mất.
Một nhóm gần trăm người đều là nữ tử độ tuổi thanh xuân, ai cũng là mỹ nhân hiếm có.
Vậy mà giờ đây bọn họ chỉ là người mở đường, không biết nhân vật nào đang ngồi trong cỗ xe kéo đây.
Lý Văn Trung cũng nhướng mày.
"Các hạ là người phương nào?"
Hắn ta hỏi.
Nhưng nữ tử trong xe kéo không đoái hoài gì đến Lý Văn Trung, bị tấm mành bao quanh cỗ xe chắn tầm nhìn nên không một ai thấy được dung mạo của nữ tử đang ngồi trong đó.
Nữ tử từ tốn hỏi: "Ngươi là Dịch Hàn Ngọc?"
"Thưa vâng!"
Bấy giờ Dịch Hàn Ngọc cũng biết mình phải cư xử phải phép, kính cẩn trả lời.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thế rồi Lý Văn Trung nhìn sang Dịch Hàn Ngọc, nói với giọng dửng dưng: "Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc... đều thuộc thời đại trước cả rồi, đã chết thì cứ an nghỉ đi chứ, còn chui ra huênh hoang cái oai bé tí còn lại của mình làm gì không biết?"Hắn ta hừ lạnh rồi siết tay, không gian lại sụp xuống lần nữa.Đây mới chỉ là sức mạnh từ thân xác của hắn ta, thể xác sau khi dung hợp với pháp thân sẽ có sức mạnh làm thay đổi đất trời, bóp nát được cả không gian.Rắc!Răng rắc, răng rắc!Bỗng nhiên, cơ thể Dịch Hàn Ngọc như sắp vỡ tan, cả tai, mũi, lẫn miệng đều chảy máu đầm đìa."Người của nhà họ Nguyên đúng là thú vị..."Giữa lúc đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chợt cất lên.Tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, bầu trời như đổ sụp xuống, vạn vật như đang phải gánh chịu một sức ép to lớn từ trên cao.Không gian rách ra một khe hở.Từng bóng người đi trên không, chậm rãi bước ra từ trong khe hở, nhìn thì từ tốn nhưng thực tế là rất nhanh.Đi ra trước tiên là hai hàng nữ tử song song, những nữ tử ấy đều mặc váy dài, dáng người điệu đà, khí chất vô song.Sự hiện diện của những bóng hồng làm khắp nơi ngập tràn hương thơm.Sau lưng các nữ tử kia là một chiếc xe kéo không gió mà bay, hạ xuống trong bao khí thế hào hùng.Chiếc xe kéo trông không hề sang trọng, cũng không rộng rãi hay lớn bằng con thuyền nhưng áp lực phát ra từ nó lại hơn xa.Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong xe kéo.Dịch Hàn Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác bị đè ép đã biến mất.Một nhóm gần trăm người đều là nữ tử độ tuổi thanh xuân, ai cũng là mỹ nhân hiếm có.Vậy mà giờ đây bọn họ chỉ là người mở đường, không biết nhân vật nào đang ngồi trong cỗ xe kéo đây.Lý Văn Trung cũng nhướng mày."Các hạ là người phương nào?"Hắn ta hỏi.Nhưng nữ tử trong xe kéo không đoái hoài gì đến Lý Văn Trung, bị tấm mành bao quanh cỗ xe chắn tầm nhìn nên không một ai thấy được dung mạo của nữ tử đang ngồi trong đó.Nữ tử từ tốn hỏi: "Ngươi là Dịch Hàn Ngọc?""Thưa vâng!"Bấy giờ Dịch Hàn Ngọc cũng biết mình phải cư xử phải phép, kính cẩn trả lời.