“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6899: "Tao sẽ không thua, tao sẽ không thua".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc nhìn sang Tần Ninh, hờ hững cất lời: "Nếu ngươi giết được sư tôn ta thì hắn không xứng là sư tôn ta!""Tìm đại một tên xong nói là sư tôn của Mặc Hoàng ta ư? Ngươi làm như bản hoàng bị ngu ấy?""Nếu một tên tôm tép như ngươi mà sư tôn ta cũng không đối phó nổi thì chết cũng đáng".Câu vừa dứt, bầu không khí yên lặng như tờ.Trần Nhất Mặc!Đúng là kẻ nhẫn tâm!Ruồng bỏ cả sư tôn của mình!Nguyên Hổ nhíu mày.Trần Nhất Mặc không biết Tần Ninh là sư tôn của mình.Dùng tính mạng của Tần Ninh để uy hϊế͙p͙ Trần Nhất Mặc đúng là vô dụng.Trong lòng Nguyên Hổ hơi bất lực.Tên này đánh thì không đánh mà chạy lại nhanh như thỏ vậy!Thật sự là khó đối phó mà.Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh ngọn núi cao kia, vẻ đẹp trai, ngầu lòi được giữ suốt từ lúc đến tới giờ bỗng tan biến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ không biết xấu hổ!"Câu quát ấy bỗng làm Trần Nhất Mặc giật bắn, quay phắt sang Tần Ninh, cả con tim đều đập thình thịch."Vì tìm ngươi mà sư tôn phải trải qua bao gian nan khó khăn, vậy mà tên khốn kiếp nhà ngươi!"Tần Ninh mắng: "Còn ở đó đóng vai chúa tể cái gì? Bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa đột phá Cực Cảnh, bước vào đỉnh phong, bị nhốt ở đây mãi không ra được, đúng là ăn hại mà".Đám người Nguyên Hổ hết hồn.Vị Cửu Nguyên Đan Đế này cũng bị đồ đệ mình chọc điên luôn hả?"Láo xược!"Trần Nhất Mặc vung tay, nhìn Tần Ninh, nói một cách kiêu ngạo: "Có phải bản hoàng không thể rời khỏi đây đâu, chẳng qua là không muốn đi thôi. Còn mấy người này, chẳng qua bản hoàng không muốn giết chúng thôi...""Không làm màu sẽ chết à?"Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.Lúc này, sắc mặt Nguyên Hổ càng khó coi hơn.Tám vị cường giả Cực Cảnh xung quanh đồng loạt bao vây Trần Nhất Mặc, rình rập."Động thủ!"Bỗng nhiên, trong nháy mắt, tám bóng người đồng thời bay giữa không trung, xúm lại gần đỉnh núi nơi Trần Nhất Mặc đang đứng.

Trần Nhất Mặc nhìn sang Tần Ninh, hờ hững cất lời: "Nếu ngươi giết được sư tôn ta thì hắn không xứng là sư tôn ta!"

"Tìm đại một tên xong nói là sư tôn của Mặc Hoàng ta ư? Ngươi làm như bản hoàng bị ngu ấy?"

"Nếu một tên tôm tép như ngươi mà sư tôn ta cũng không đối phó nổi thì chết cũng đáng".

Câu vừa dứt, bầu không khí yên lặng như tờ.

Trần Nhất Mặc!

Đúng là kẻ nhẫn tâm!

Ruồng bỏ cả sư tôn của mình!

Nguyên Hổ nhíu mày.

Trần Nhất Mặc không biết Tần Ninh là sư tôn của mình.

Dùng tính mạng của Tần Ninh để uy hϊế͙p͙ Trần Nhất Mặc đúng là vô dụng.

Trong lòng Nguyên Hổ hơi bất lực.

Tên này đánh thì không đánh mà chạy lại nhanh như thỏ vậy!

Thật sự là khó đối phó mà.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh ngọn núi cao kia, vẻ đẹp trai, ngầu lòi được giữ suốt từ lúc đến tới giờ bỗng tan biến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ không biết xấu hổ!"

Câu quát ấy bỗng làm Trần Nhất Mặc giật bắn, quay phắt sang Tần Ninh, cả con tim đều đập thình thịch.

"Vì tìm ngươi mà sư tôn phải trải qua bao gian nan khó khăn, vậy mà tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Tần Ninh mắng: "Còn ở đó đóng vai chúa tể cái gì? Bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa đột phá Cực Cảnh, bước vào đỉnh phong, bị nhốt ở đây mãi không ra được, đúng là ăn hại mà".

Đám người Nguyên Hổ hết hồn.

Vị Cửu Nguyên Đan Đế này cũng bị đồ đệ mình chọc điên luôn hả?

"Láo xược!"

Trần Nhất Mặc vung tay, nhìn Tần Ninh, nói một cách kiêu ngạo: "Có phải bản hoàng không thể rời khỏi đây đâu, chẳng qua là không muốn đi thôi. Còn mấy người này, chẳng qua bản hoàng không muốn giết chúng thôi..."

"Không làm màu sẽ chết à?"

Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.

Lúc này, sắc mặt Nguyên Hổ càng khó coi hơn.

Tám vị cường giả Cực Cảnh xung quanh đồng loạt bao vây Trần Nhất Mặc, rình rập.

"Động thủ!"

Bỗng nhiên, trong nháy mắt, tám bóng người đồng thời bay giữa không trung, xúm lại gần đỉnh núi nơi Trần Nhất Mặc đang đứng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc nhìn sang Tần Ninh, hờ hững cất lời: "Nếu ngươi giết được sư tôn ta thì hắn không xứng là sư tôn ta!""Tìm đại một tên xong nói là sư tôn của Mặc Hoàng ta ư? Ngươi làm như bản hoàng bị ngu ấy?""Nếu một tên tôm tép như ngươi mà sư tôn ta cũng không đối phó nổi thì chết cũng đáng".Câu vừa dứt, bầu không khí yên lặng như tờ.Trần Nhất Mặc!Đúng là kẻ nhẫn tâm!Ruồng bỏ cả sư tôn của mình!Nguyên Hổ nhíu mày.Trần Nhất Mặc không biết Tần Ninh là sư tôn của mình.Dùng tính mạng của Tần Ninh để uy hϊế͙p͙ Trần Nhất Mặc đúng là vô dụng.Trong lòng Nguyên Hổ hơi bất lực.Tên này đánh thì không đánh mà chạy lại nhanh như thỏ vậy!Thật sự là khó đối phó mà.Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh ngọn núi cao kia, vẻ đẹp trai, ngầu lòi được giữ suốt từ lúc đến tới giờ bỗng tan biến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ không biết xấu hổ!"Câu quát ấy bỗng làm Trần Nhất Mặc giật bắn, quay phắt sang Tần Ninh, cả con tim đều đập thình thịch."Vì tìm ngươi mà sư tôn phải trải qua bao gian nan khó khăn, vậy mà tên khốn kiếp nhà ngươi!"Tần Ninh mắng: "Còn ở đó đóng vai chúa tể cái gì? Bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa đột phá Cực Cảnh, bước vào đỉnh phong, bị nhốt ở đây mãi không ra được, đúng là ăn hại mà".Đám người Nguyên Hổ hết hồn.Vị Cửu Nguyên Đan Đế này cũng bị đồ đệ mình chọc điên luôn hả?"Láo xược!"Trần Nhất Mặc vung tay, nhìn Tần Ninh, nói một cách kiêu ngạo: "Có phải bản hoàng không thể rời khỏi đây đâu, chẳng qua là không muốn đi thôi. Còn mấy người này, chẳng qua bản hoàng không muốn giết chúng thôi...""Không làm màu sẽ chết à?"Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.Lúc này, sắc mặt Nguyên Hổ càng khó coi hơn.Tám vị cường giả Cực Cảnh xung quanh đồng loạt bao vây Trần Nhất Mặc, rình rập."Động thủ!"Bỗng nhiên, trong nháy mắt, tám bóng người đồng thời bay giữa không trung, xúm lại gần đỉnh núi nơi Trần Nhất Mặc đang đứng.

Chương 6899: "Tao sẽ không thua, tao sẽ không thua".