“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6901: Toàn thân run lên vì tức giận!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặt đất lại rung chuyển, khí thế bàng bạc lại bộc phát.Nguyên Hổ, đã chết!Giờ đây, tất cả nguy cơ đã tan thành mây khói.Tần Ninh đã trốn ra xa từ lâu.Đối với Nguyên Hổ và tám người kia, hắn đã là đèn cạn dầu, việc khẩn cấp trước mắt là bắt Trần Nhất Mặc nên không để ý hắn nữa.Lúc này, Tần Ninh dựa người vào một tảng đá đen, thở dốc từng cơn.Bỗng nhiên, một bóng người áo trắng xuất hiện ở phía trên Tần Ninh.Bóng dáng áo trắng ấy đứng trên tảng đá Tần Ninh đang dựa vào, chắp tay đưa lưng về phía hắn như lúc mới hiện thân. Thần bí khó lường. Cao cao tại thượng."Bàn tay nhật nguyệt cầm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!"Một câu ca vang lên."Ngươi là người phương nào?"Trần Nhất Mặc hỏi.Tần Ninh nhìn bóng lưng hắn ta, nói thẳng: "Quay lại, tháo lụa che mặt xuống. Suốt ngày cứ ra vẻ huyền bí, học cái thói đó ở đâu đấy?"Xẹt...Phút chốc, Tần Ninh mới vừa dứt lời thì mũi kiếm ngọc bỗng chĩa vào cổ hắn.Mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như thể sẽ đâm thủng cổ Tần Ninh bất cứ lúc nào."Bản hoàng hỏi ngươi là người phương nào, trả lời thành thật vào!"Giọng Trần Nhất Mặc vẫn xa xôi như thế.Tần Ninh đanh mặt."Tần Ninh!"Trần Nhất Mặc nhướng mày, hỏi ngay: "Vì sao giả mạo sư tôn ta?""Không phải giả mạo, là ta".Tần Ninh từ tốn nói: "Năm xưa chuyển thế sống lại, ta đã từng dặn dò ngươi rằng sẽ quay lại tìm ngươi"."Ta cũng từng dặn dò ngươi phải thường xuyên nghiên cứu Cửu Nguyên Đan Điển, trở thành một thế hệ Đan Đế!"Trần Nhất Mặc vẫn không dao động.Tần Ninh lật tay, cầm một thanh trường kiếm.Long Hoàng Thập Tự Kiếm!Tần Ninh nhanh chóng nói: "Thiên Linh phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương, Long Hoàng Thập Tự Kiếm này được phong ấn trong Nhân Linh Phương, trừ ta và ngươi ra thì còn ai trên thế gian này phá vỡ được chứ?"Trần Nhất Mặc vẫn đứng yên.Tần Ninh lại nói: "Nếu vẫn không tin thì ngươi xem đây là gì?"Nói rồi hắn lại trở tay, ba quyển đan điển hiện ra, yên lặng lơ lửng trước người hắn."Vấn Quyển!""Cầu Quyển!""Tác Quyển!"Tần Ninh bình thản nói: "Ta có thể dung hợp ba quyển đầu của Cửu Nguyên Đan Điển"."Vậy ngươi dung hợp cho ta xem?"Trần Nhất Mặc hỏi.Nét mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, nói ngay: "Trước đó ta trải qua mấy cuộc chiến khốc liệt, bị nội thương khá nặng nên không thể dung hợp"."Ha ha!"Trần Nhất Mặc lạnh lùng cười.

Mặt đất lại rung chuyển, khí thế bàng bạc lại bộc phát.

Nguyên Hổ, đã chết!

Giờ đây, tất cả nguy cơ đã tan thành mây khói.

Tần Ninh đã trốn ra xa từ lâu.

Đối với Nguyên Hổ và tám người kia, hắn đã là đèn cạn dầu, việc khẩn cấp trước mắt là bắt Trần Nhất Mặc nên không để ý hắn nữa.

Lúc này, Tần Ninh dựa người vào một tảng đá đen, thở dốc từng cơn.

Bỗng nhiên, một bóng người áo trắng xuất hiện ở phía trên Tần Ninh.

Bóng dáng áo trắng ấy đứng trên tảng đá Tần Ninh đang dựa vào, chắp tay đưa lưng về phía hắn như lúc mới hiện thân. Thần bí khó lường. Cao cao tại thượng.

"Bàn tay nhật nguyệt cầm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!"

Một câu ca vang lên.

"Ngươi là người phương nào?"

Trần Nhất Mặc hỏi.

Tần Ninh nhìn bóng lưng hắn ta, nói thẳng: "Quay lại, tháo lụa che mặt xuống. Suốt ngày cứ ra vẻ huyền bí, học cái thói đó ở đâu đấy?"

Xẹt...

Phút chốc, Tần Ninh mới vừa dứt lời thì mũi kiếm ngọc bỗng chĩa vào cổ hắn.

Mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như thể sẽ đâm thủng cổ Tần Ninh bất cứ lúc nào.

"Bản hoàng hỏi ngươi là người phương nào, trả lời thành thật vào!"

Giọng Trần Nhất Mặc vẫn xa xôi như thế.

Tần Ninh đanh mặt.

"Tần Ninh!"

Trần Nhất Mặc nhướng mày, hỏi ngay: "Vì sao giả mạo sư tôn ta?"

"Không phải giả mạo, là ta".

Tần Ninh từ tốn nói: "Năm xưa chuyển thế sống lại, ta đã từng dặn dò ngươi rằng sẽ quay lại tìm ngươi".

"Ta cũng từng dặn dò ngươi phải thường xuyên nghiên cứu Cửu Nguyên Đan Điển, trở thành một thế hệ Đan Đế!"

Trần Nhất Mặc vẫn không dao động.

Tần Ninh lật tay, cầm một thanh trường kiếm.

Long Hoàng Thập Tự Kiếm!

Tần Ninh nhanh chóng nói: "Thiên Linh phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương, Long Hoàng Thập Tự Kiếm này được phong ấn trong Nhân Linh Phương, trừ ta và ngươi ra thì còn ai trên thế gian này phá vỡ được chứ?"

Trần Nhất Mặc vẫn đứng yên.

Tần Ninh lại nói: "Nếu vẫn không tin thì ngươi xem đây là gì?"

Nói rồi hắn lại trở tay, ba quyển đan điển hiện ra, yên lặng lơ lửng trước người hắn.

"Vấn Quyển!"

"Cầu Quyển!"

"Tác Quyển!"

Tần Ninh bình thản nói: "Ta có thể dung hợp ba quyển đầu của Cửu Nguyên Đan Điển".

"Vậy ngươi dung hợp cho ta xem?"

Trần Nhất Mặc hỏi.

Nét mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, nói ngay: "Trước đó ta trải qua mấy cuộc chiến khốc liệt, bị nội thương khá nặng nên không thể dung hợp".

"Ha ha!"

Trần Nhất Mặc lạnh lùng cười.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặt đất lại rung chuyển, khí thế bàng bạc lại bộc phát.Nguyên Hổ, đã chết!Giờ đây, tất cả nguy cơ đã tan thành mây khói.Tần Ninh đã trốn ra xa từ lâu.Đối với Nguyên Hổ và tám người kia, hắn đã là đèn cạn dầu, việc khẩn cấp trước mắt là bắt Trần Nhất Mặc nên không để ý hắn nữa.Lúc này, Tần Ninh dựa người vào một tảng đá đen, thở dốc từng cơn.Bỗng nhiên, một bóng người áo trắng xuất hiện ở phía trên Tần Ninh.Bóng dáng áo trắng ấy đứng trên tảng đá Tần Ninh đang dựa vào, chắp tay đưa lưng về phía hắn như lúc mới hiện thân. Thần bí khó lường. Cao cao tại thượng."Bàn tay nhật nguyệt cầm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!"Một câu ca vang lên."Ngươi là người phương nào?"Trần Nhất Mặc hỏi.Tần Ninh nhìn bóng lưng hắn ta, nói thẳng: "Quay lại, tháo lụa che mặt xuống. Suốt ngày cứ ra vẻ huyền bí, học cái thói đó ở đâu đấy?"Xẹt...Phút chốc, Tần Ninh mới vừa dứt lời thì mũi kiếm ngọc bỗng chĩa vào cổ hắn.Mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như thể sẽ đâm thủng cổ Tần Ninh bất cứ lúc nào."Bản hoàng hỏi ngươi là người phương nào, trả lời thành thật vào!"Giọng Trần Nhất Mặc vẫn xa xôi như thế.Tần Ninh đanh mặt."Tần Ninh!"Trần Nhất Mặc nhướng mày, hỏi ngay: "Vì sao giả mạo sư tôn ta?""Không phải giả mạo, là ta".Tần Ninh từ tốn nói: "Năm xưa chuyển thế sống lại, ta đã từng dặn dò ngươi rằng sẽ quay lại tìm ngươi"."Ta cũng từng dặn dò ngươi phải thường xuyên nghiên cứu Cửu Nguyên Đan Điển, trở thành một thế hệ Đan Đế!"Trần Nhất Mặc vẫn không dao động.Tần Ninh lật tay, cầm một thanh trường kiếm.Long Hoàng Thập Tự Kiếm!Tần Ninh nhanh chóng nói: "Thiên Linh phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương, Long Hoàng Thập Tự Kiếm này được phong ấn trong Nhân Linh Phương, trừ ta và ngươi ra thì còn ai trên thế gian này phá vỡ được chứ?"Trần Nhất Mặc vẫn đứng yên.Tần Ninh lại nói: "Nếu vẫn không tin thì ngươi xem đây là gì?"Nói rồi hắn lại trở tay, ba quyển đan điển hiện ra, yên lặng lơ lửng trước người hắn."Vấn Quyển!""Cầu Quyển!""Tác Quyển!"Tần Ninh bình thản nói: "Ta có thể dung hợp ba quyển đầu của Cửu Nguyên Đan Điển"."Vậy ngươi dung hợp cho ta xem?"Trần Nhất Mặc hỏi.Nét mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, nói ngay: "Trước đó ta trải qua mấy cuộc chiến khốc liệt, bị nội thương khá nặng nên không thể dung hợp"."Ha ha!"Trần Nhất Mặc lạnh lùng cười.

Chương 6901: Toàn thân run lên vì tức giận!