“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6907: Tôn Thượng Hương rất tức giận.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cho dù thực lực của Trần Nhất Mặc bị hạn chế thì chung quy vẫn là cường giả Cực Cảnh, Đại Đế Tôn như hắn sao mà giật một cánh tay của Trần Nhất Mặc ra được.Tần Ninh dần siết chặt cánh tay của hắn ta, nét mặt dần dần trở nên tối tăm, bước từng bước tới trước mặt Trần Nhất Mặc.Lúc này, Trần Nhất Mặc ngồi dưới đất, tay trái rỗng tuếch.Tần Ninh lại gần hắn ta, ngồi vào một hòn đá, cầm cánh tay của Trần Nhất Mặc mà không nói một lời.Thời gian dần trôi, cánh tay mà Tần Ninh đang cầm biến thành một thân cây tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ.Trần Nhất Mặc quỳ xuống đất, từ từ tới bên cạnh Tần Ninh, lén nhìn hắn rồi lí nhí nói: "Sư tôn, người đừng giận...""Biến!"Tần Ninh gầm lên, tung chưởng giáng xuống.Trần Nhất Mặc không né cũng không tránh, chỉ cúi gằm mặt, ôm đầu bằng một tay.Cuối cùng, Tần Ninh vẫn không đánh hắn ta.Trần Nhất Mặc thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn đồng thời cười hí hửng: "Sư tôn, ngoại hình kiếp này của người đẹp trai thật đó, người nhận số một thì không ai dám nhận số hai đâu!""Người đừng giận mà, con không cố ý đâu, chỉ là ở đây một mình những bốn trăm năm chán quá nên đầu óc hơi có vấn đề, người đừng so đo với con nhé".Trần Nhất Mặc nói một thôi một hồi.Thật lâu sau, Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này là sao?""Dạ?"Hắn ta ngẩn người, đáp ngay: "Con chỉ không cẩn thận mắc bẫy người ta thôi. Trước đây cũng từng vào Diêm Môn với người nên con nghĩ vào đây một mình sẽ không sao, nào ngờ vào rồi không ra được nữa, bị người ta lừa, bị nhốt ở đây"."Ta không hỏi ngươi vào bằng cách nào, ta hỏi ngươi cái tay này là sao đây?"Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc gãi đầu, bối rối trả lời: "Bị người ta bẻ rồi ạ...""Đưa ta xem"."Không cần đâu sư tôn, con đã giải quyết xong rồi"."Đưa đây!"Tần Ninh đanh mặt, mắng.Trần Nhất Mặc gãi đầu, tay phải xé áo trên vai trái ra. Chỉ thấy nơi bị cụt đỏ như máu, máu thịt nhúc nhích như thể sẽ nuốt chửng khí tức trong cơ thể hắn ta bất cứ lúc nào.Trần Nhất Mặc nhanh chóng giải thích: "Con bị trúng độc, thứ đó độc lắm, ngay cả con cũng không giải được, cánh tay không thể mọc lại được nữa, ở đây con tìm được thần mộc Thanh Văn để thay thế... Những năm qua luyện đan tại đây, con cũng nghĩ đến chuyện chữa trị cho bản thân nhưng không thể, ngày nào cũng ăn đan dược tự luyện chế, có lúc xảy ra sự cố, đến mức tu vi bất ổn, nếu không thì con đã đột phá cực hạn Cực Cảnh từ lâu rồi..."
Cho dù thực lực của Trần Nhất Mặc bị hạn chế thì chung quy vẫn là cường giả Cực Cảnh, Đại Đế Tôn như hắn sao mà giật một cánh tay của Trần Nhất Mặc ra được.
Tần Ninh dần siết chặt cánh tay của hắn ta, nét mặt dần dần trở nên tối tăm, bước từng bước tới trước mặt Trần Nhất Mặc.
Lúc này, Trần Nhất Mặc ngồi dưới đất, tay trái rỗng tuếch.
Tần Ninh lại gần hắn ta, ngồi vào một hòn đá, cầm cánh tay của Trần Nhất Mặc mà không nói một lời.
Thời gian dần trôi, cánh tay mà Tần Ninh đang cầm biến thành một thân cây tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ.
Trần Nhất Mặc quỳ xuống đất, từ từ tới bên cạnh Tần Ninh, lén nhìn hắn rồi lí nhí nói: "Sư tôn, người đừng giận..."
"Biến!"
Tần Ninh gầm lên, tung chưởng giáng xuống.
Trần Nhất Mặc không né cũng không tránh, chỉ cúi gằm mặt, ôm đầu bằng một tay.
Cuối cùng, Tần Ninh vẫn không đánh hắn ta.
Trần Nhất Mặc thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn đồng thời cười hí hửng: "Sư tôn, ngoại hình kiếp này của người đẹp trai thật đó, người nhận số một thì không ai dám nhận số hai đâu!"
"Người đừng giận mà, con không cố ý đâu, chỉ là ở đây một mình những bốn trăm năm chán quá nên đầu óc hơi có vấn đề, người đừng so đo với con nhé".
Trần Nhất Mặc nói một thôi một hồi.
Thật lâu sau, Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Dạ?"
Hắn ta ngẩn người, đáp ngay: "Con chỉ không cẩn thận mắc bẫy người ta thôi. Trước đây cũng từng vào Diêm Môn với người nên con nghĩ vào đây một mình sẽ không sao, nào ngờ vào rồi không ra được nữa, bị người ta lừa, bị nhốt ở đây".
"Ta không hỏi ngươi vào bằng cách nào, ta hỏi ngươi cái tay này là sao đây?"
Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc gãi đầu, bối rối trả lời: "Bị người ta bẻ rồi ạ..."
"Đưa ta xem".
"Không cần đâu sư tôn, con đã giải quyết xong rồi".
"Đưa đây!"
Tần Ninh đanh mặt, mắng.
Trần Nhất Mặc gãi đầu, tay phải xé áo trên vai trái ra. Chỉ thấy nơi bị cụt đỏ như máu, máu thịt nhúc nhích như thể sẽ nuốt chửng khí tức trong cơ thể hắn ta bất cứ lúc nào.
Trần Nhất Mặc nhanh chóng giải thích: "Con bị trúng độc, thứ đó độc lắm, ngay cả con cũng không giải được, cánh tay không thể mọc lại được nữa, ở đây con tìm được thần mộc Thanh Văn để thay thế... Những năm qua luyện đan tại đây, con cũng nghĩ đến chuyện chữa trị cho bản thân nhưng không thể, ngày nào cũng ăn đan dược tự luyện chế, có lúc xảy ra sự cố, đến mức tu vi bất ổn, nếu không thì con đã đột phá cực hạn Cực Cảnh từ lâu rồi..."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cho dù thực lực của Trần Nhất Mặc bị hạn chế thì chung quy vẫn là cường giả Cực Cảnh, Đại Đế Tôn như hắn sao mà giật một cánh tay của Trần Nhất Mặc ra được.Tần Ninh dần siết chặt cánh tay của hắn ta, nét mặt dần dần trở nên tối tăm, bước từng bước tới trước mặt Trần Nhất Mặc.Lúc này, Trần Nhất Mặc ngồi dưới đất, tay trái rỗng tuếch.Tần Ninh lại gần hắn ta, ngồi vào một hòn đá, cầm cánh tay của Trần Nhất Mặc mà không nói một lời.Thời gian dần trôi, cánh tay mà Tần Ninh đang cầm biến thành một thân cây tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ.Trần Nhất Mặc quỳ xuống đất, từ từ tới bên cạnh Tần Ninh, lén nhìn hắn rồi lí nhí nói: "Sư tôn, người đừng giận...""Biến!"Tần Ninh gầm lên, tung chưởng giáng xuống.Trần Nhất Mặc không né cũng không tránh, chỉ cúi gằm mặt, ôm đầu bằng một tay.Cuối cùng, Tần Ninh vẫn không đánh hắn ta.Trần Nhất Mặc thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn đồng thời cười hí hửng: "Sư tôn, ngoại hình kiếp này của người đẹp trai thật đó, người nhận số một thì không ai dám nhận số hai đâu!""Người đừng giận mà, con không cố ý đâu, chỉ là ở đây một mình những bốn trăm năm chán quá nên đầu óc hơi có vấn đề, người đừng so đo với con nhé".Trần Nhất Mặc nói một thôi một hồi.Thật lâu sau, Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này là sao?""Dạ?"Hắn ta ngẩn người, đáp ngay: "Con chỉ không cẩn thận mắc bẫy người ta thôi. Trước đây cũng từng vào Diêm Môn với người nên con nghĩ vào đây một mình sẽ không sao, nào ngờ vào rồi không ra được nữa, bị người ta lừa, bị nhốt ở đây"."Ta không hỏi ngươi vào bằng cách nào, ta hỏi ngươi cái tay này là sao đây?"Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc gãi đầu, bối rối trả lời: "Bị người ta bẻ rồi ạ...""Đưa ta xem"."Không cần đâu sư tôn, con đã giải quyết xong rồi"."Đưa đây!"Tần Ninh đanh mặt, mắng.Trần Nhất Mặc gãi đầu, tay phải xé áo trên vai trái ra. Chỉ thấy nơi bị cụt đỏ như máu, máu thịt nhúc nhích như thể sẽ nuốt chửng khí tức trong cơ thể hắn ta bất cứ lúc nào.Trần Nhất Mặc nhanh chóng giải thích: "Con bị trúng độc, thứ đó độc lắm, ngay cả con cũng không giải được, cánh tay không thể mọc lại được nữa, ở đây con tìm được thần mộc Thanh Văn để thay thế... Những năm qua luyện đan tại đây, con cũng nghĩ đến chuyện chữa trị cho bản thân nhưng không thể, ngày nào cũng ăn đan dược tự luyện chế, có lúc xảy ra sự cố, đến mức tu vi bất ổn, nếu không thì con đã đột phá cực hạn Cực Cảnh từ lâu rồi..."