“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6923: “Cánh gà nướng là món tôi thích ăn nhất”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cái chết của cha mẹ! Đồ nhi bị bẻ tay!Nợ gì nên đòi phải đòi bằng hết.Trong tám năm qua, Tần Ninh cũng từ Đại Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm. Sau bảy năm, hắn chỉ tăng bốn cấp bậc, đến thất phẩm.Đại Đế Tôn thất phẩm.Còn Chí Cao Đế Tôn thì Tần Ninh vẫn chưa tới cảnh giới đó.Chỉ là thế giới bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua, có lẽ bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi, còn việc đã đến Cực Cảnh hay chưa thì khó nói."Đi thôi!"Tần Ninh đi vào sơn cốc, tại đó, sáu quyển đan điển đang tỏa ra sáu đốm sáng tỏa ra sáu hướng, bên trong là hàng ngàn hàng vạn trận văn đủ sắc màu rực rỡ.Cánh cổng cao ba trượng ở chính giữa chậm rãi chuyển động.Trần Nhất Mặc đứng cạnh Tần Ninh, hắn ta đã thay một bộ trường sam màu tím nhạt, phong thái bất phàm, vẫn đeo lụa che giấu nửa gương mặt của mình.Xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được! Cơ mà nửa che nửa hở thế này lại khiến người đồ đệ này của hắn trông giống cao nhân xa vời hơn."Đi thôi!"Tần Ninh tiến lên một bước, vô cùng tự tin với vận chuyển trận do mình tự tay lập ra.Hai người đi vào, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng theo sau... Sáu bóng người dần biến mất khỏi thế giới Diêm Môn, không còn dấu vết gì nữa.Vừa bước vào vận chuyển trận thì không gian chấn động dữ dội, hai người bốn thú chao đảo qua lại, lòng đầy bồn chồn, tim đập thình thịch."Cẩn thận chút, không gian nơi này không ổn định chút nào, đây cũng là lý do tại sao ta phải mất đến bảy năm mới dựng nó thành công".Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, địa điểm sau khi chúng ta ra ngoài chưa chắc đã nằm trong Cửu Nguyên Vực, thậm chí có thể không nằm trong Thượng Nguyên Thiên!"Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía trước.Tựa như chỉ trong chớp mắt, lại phảng phất qua một lúc thật lâu.Bỗng nhiên, dường như đã đến cuối con đường, hai thầy trò nhìn nhau, bước ra.Một khắc sau, ánh mặt trời chói chang làm hai người vô thức giơ tay lên che lại. Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng dáo dác nhìn xung quanh.Ra ngoài rồi! Ra ngoài thật rồi!Lúc này, hai người bốn thú nhìn xung quanh. Nơi này là một dãy núi, những ngọn núi nối đuôi nhau như một nét vẽ nhọn hoắc được phác hoạ ra, kéo thẳng lên trời.Tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.Hai người bốn thú chưa kịp cảm nhận được gì thì lại một tiếng nổ khác thình lình truyền đến.Trong chớp mắt, sáu bóng người đồng loạt tránh đi.Nơi bọn họ vừa đứng bị đập ra một cái hố sâu trăm trượng, đất đá trong đó đều cháy đen.Sáu người đều lộ vẻ thảng thốt.
Cái chết của cha mẹ! Đồ nhi bị bẻ tay!
Nợ gì nên đòi phải đòi bằng hết.
Trong tám năm qua, Tần Ninh cũng từ Đại Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm. Sau bảy năm, hắn chỉ tăng bốn cấp bậc, đến thất phẩm.
Đại Đế Tôn thất phẩm.
Còn Chí Cao Đế Tôn thì Tần Ninh vẫn chưa tới cảnh giới đó.
Chỉ là thế giới bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua, có lẽ bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi, còn việc đã đến Cực Cảnh hay chưa thì khó nói.
"Đi thôi!"
Tần Ninh đi vào sơn cốc, tại đó, sáu quyển đan điển đang tỏa ra sáu đốm sáng tỏa ra sáu hướng, bên trong là hàng ngàn hàng vạn trận văn đủ sắc màu rực rỡ.
Cánh cổng cao ba trượng ở chính giữa chậm rãi chuyển động.
Trần Nhất Mặc đứng cạnh Tần Ninh, hắn ta đã thay một bộ trường sam màu tím nhạt, phong thái bất phàm, vẫn đeo lụa che giấu nửa gương mặt của mình.
Xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được! Cơ mà nửa che nửa hở thế này lại khiến người đồ đệ này của hắn trông giống cao nhân xa vời hơn.
"Đi thôi!"
Tần Ninh tiến lên một bước, vô cùng tự tin với vận chuyển trận do mình tự tay lập ra.
Hai người đi vào, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng theo sau... Sáu bóng người dần biến mất khỏi thế giới Diêm Môn, không còn dấu vết gì nữa.
Vừa bước vào vận chuyển trận thì không gian chấn động dữ dội, hai người bốn thú chao đảo qua lại, lòng đầy bồn chồn, tim đập thình thịch.
"Cẩn thận chút, không gian nơi này không ổn định chút nào, đây cũng là lý do tại sao ta phải mất đến bảy năm mới dựng nó thành công".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, địa điểm sau khi chúng ta ra ngoài chưa chắc đã nằm trong Cửu Nguyên Vực, thậm chí có thể không nằm trong Thượng Nguyên Thiên!"
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía trước.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, lại phảng phất qua một lúc thật lâu.
Bỗng nhiên, dường như đã đến cuối con đường, hai thầy trò nhìn nhau, bước ra.
Một khắc sau, ánh mặt trời chói chang làm hai người vô thức giơ tay lên che lại. Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng dáo dác nhìn xung quanh.
Ra ngoài rồi! Ra ngoài thật rồi!
Lúc này, hai người bốn thú nhìn xung quanh. Nơi này là một dãy núi, những ngọn núi nối đuôi nhau như một nét vẽ nhọn hoắc được phác hoạ ra, kéo thẳng lên trời.
Tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.
Hai người bốn thú chưa kịp cảm nhận được gì thì lại một tiếng nổ khác thình lình truyền đến.
Trong chớp mắt, sáu bóng người đồng loạt tránh đi.
Nơi bọn họ vừa đứng bị đập ra một cái hố sâu trăm trượng, đất đá trong đó đều cháy đen.
Sáu người đều lộ vẻ thảng thốt.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cái chết của cha mẹ! Đồ nhi bị bẻ tay!Nợ gì nên đòi phải đòi bằng hết.Trong tám năm qua, Tần Ninh cũng từ Đại Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm. Sau bảy năm, hắn chỉ tăng bốn cấp bậc, đến thất phẩm.Đại Đế Tôn thất phẩm.Còn Chí Cao Đế Tôn thì Tần Ninh vẫn chưa tới cảnh giới đó.Chỉ là thế giới bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua, có lẽ bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi, còn việc đã đến Cực Cảnh hay chưa thì khó nói."Đi thôi!"Tần Ninh đi vào sơn cốc, tại đó, sáu quyển đan điển đang tỏa ra sáu đốm sáng tỏa ra sáu hướng, bên trong là hàng ngàn hàng vạn trận văn đủ sắc màu rực rỡ.Cánh cổng cao ba trượng ở chính giữa chậm rãi chuyển động.Trần Nhất Mặc đứng cạnh Tần Ninh, hắn ta đã thay một bộ trường sam màu tím nhạt, phong thái bất phàm, vẫn đeo lụa che giấu nửa gương mặt của mình.Xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được! Cơ mà nửa che nửa hở thế này lại khiến người đồ đệ này của hắn trông giống cao nhân xa vời hơn."Đi thôi!"Tần Ninh tiến lên một bước, vô cùng tự tin với vận chuyển trận do mình tự tay lập ra.Hai người đi vào, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng theo sau... Sáu bóng người dần biến mất khỏi thế giới Diêm Môn, không còn dấu vết gì nữa.Vừa bước vào vận chuyển trận thì không gian chấn động dữ dội, hai người bốn thú chao đảo qua lại, lòng đầy bồn chồn, tim đập thình thịch."Cẩn thận chút, không gian nơi này không ổn định chút nào, đây cũng là lý do tại sao ta phải mất đến bảy năm mới dựng nó thành công".Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, địa điểm sau khi chúng ta ra ngoài chưa chắc đã nằm trong Cửu Nguyên Vực, thậm chí có thể không nằm trong Thượng Nguyên Thiên!"Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía trước.Tựa như chỉ trong chớp mắt, lại phảng phất qua một lúc thật lâu.Bỗng nhiên, dường như đã đến cuối con đường, hai thầy trò nhìn nhau, bước ra.Một khắc sau, ánh mặt trời chói chang làm hai người vô thức giơ tay lên che lại. Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng dáo dác nhìn xung quanh.Ra ngoài rồi! Ra ngoài thật rồi!Lúc này, hai người bốn thú nhìn xung quanh. Nơi này là một dãy núi, những ngọn núi nối đuôi nhau như một nét vẽ nhọn hoắc được phác hoạ ra, kéo thẳng lên trời.Tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.Hai người bốn thú chưa kịp cảm nhận được gì thì lại một tiếng nổ khác thình lình truyền đến.Trong chớp mắt, sáu bóng người đồng loạt tránh đi.Nơi bọn họ vừa đứng bị đập ra một cái hố sâu trăm trượng, đất đá trong đó đều cháy đen.Sáu người đều lộ vẻ thảng thốt.