“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6928: Nhanh đến mức chóng mặt!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Sư tôn".Trần Nhất Mặc thấy người xung quanh cách mình khá xa thì hí hửng: "Xem ra chúng ta vẫn ở trong Thượng Nguyên Thiên rồi, cơ mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc, Thiên La Vực thì ở phía nam, coi bộ trở về khá là rắc rối đấy ạ".Tần Ninh gật đầu."Hỏi thăm xem tình hình hiện tại của Cửu Nguyên Vực thế nào đã, không vội!""Vâng".Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mấy năm qua sư tôn đã vất vả nhiều rồi, giờ cứ giao hết mọi chuyện cho đồ nhi, năm xưa đồ nhi cũng quen biết vài người ở Thượng Nguyên Thiên"."Ừm".Tần Ninh lời ít mà ý nhiều.Thật ra từ trước đến giờ Tần Ninh đều chẳng thiết tha gì tới việc ra mặt hay tiếp xúc với mấy chuyện này.Lúc trước hắn ở nhà họ Linh cũng vì lo lắng cho họ, chuyện gì cũng phải đích thân xử lý với hi vọng nhà họ Linh sẽ phát triển thịnh vượng.Sau này, vào Thánh Đạo tông, không có thuộc hạ để nhờ nên cũng đành tự mình làm hết mọi chuyện.Nay đã có Trần Nhất Mặc bên cạnh, để hắn ta ra mặt càng tốt.Hơn nữa hắn ta cũng thích thế.Trên con đường dài mười mấy dặm trong rừng, người nhà họ Cố cưỡi tọa kỵ trước đó lên trời, bay vùn vụt rời khỏi đây.Dọc đường, Cố Thanh Nhan trò chuyện rôm rả với Trần Nhất Mặc chứ không mấy niềm nở với Tần Ninh.Cô ấy vô thức cho Trần Nhất Mặc là công tử, còn Tần Ninh là đệ tử hoặc tùy tùng của hắn ta.Dù gì từ nãy đến giờ toàn là Trần Nhất Mặc nói cả, còn Tần Ninh thì chỉ nhìn nguyên thú Cửu Anh kia một cái rồi ra lệnh thôi.Điều này chứng tỏ Trần Nhất Mặc mới là chủ.Trên thân phi cầm, Tần Ninh khoanh chân ngồi, Trần Nhất Mặc bên cạnh hắn thì vẫn làm dáng thản nhiên, bình đạm.Khác với sáu người đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Trần Nhất Mặc vốn là một đan sư.Và đan sư luôn là khách quý của các thế lực lớn.Bởi vậy lúc nào Trần Nhất Mặc cũng ngồi trên cao cả.Chưa kể bản thân hắn ta cũng rất tận hưởng điều này, nhưng đối với Tần Ninh thì chỉ có hai từ: Làm màu!Hắn quá rõ cái nết này của đệ tử mình rồi nên cũng chả quan tâm làm gì.Nó muốn làm màu thì kệ nó."Không biết Trần công tử tới Thiên La Vực là có dự định gì chưa?"Cố Thanh Nhan ngồi trên phi cầm, đối diện với Trần Nhất Mặc, giữa hai người là một chiếc bàn trà. Cô ấy rót trà cho hắn ta.Trần Nhất Mặc thì dâng trà cho Tần Ninh.Trước hình ảnh đó, Cố Thanh Nhan chỉ cho rằng vị công tử Trần Nhất Mặc này đối xử với tôi tớ quá tốt, quả là người phi phàm mà.
"Sư tôn".
Trần Nhất Mặc thấy người xung quanh cách mình khá xa thì hí hửng: "Xem ra chúng ta vẫn ở trong Thượng Nguyên Thiên rồi, cơ mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc, Thiên La Vực thì ở phía nam, coi bộ trở về khá là rắc rối đấy ạ".
Tần Ninh gật đầu.
"Hỏi thăm xem tình hình hiện tại của Cửu Nguyên Vực thế nào đã, không vội!"
"Vâng".
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mấy năm qua sư tôn đã vất vả nhiều rồi, giờ cứ giao hết mọi chuyện cho đồ nhi, năm xưa đồ nhi cũng quen biết vài người ở Thượng Nguyên Thiên".
"Ừm".
Tần Ninh lời ít mà ý nhiều.
Thật ra từ trước đến giờ Tần Ninh đều chẳng thiết tha gì tới việc ra mặt hay tiếp xúc với mấy chuyện này.
Lúc trước hắn ở nhà họ Linh cũng vì lo lắng cho họ, chuyện gì cũng phải đích thân xử lý với hi vọng nhà họ Linh sẽ phát triển thịnh vượng.
Sau này, vào Thánh Đạo tông, không có thuộc hạ để nhờ nên cũng đành tự mình làm hết mọi chuyện.
Nay đã có Trần Nhất Mặc bên cạnh, để hắn ta ra mặt càng tốt.
Hơn nữa hắn ta cũng thích thế.
Trên con đường dài mười mấy dặm trong rừng, người nhà họ Cố cưỡi tọa kỵ trước đó lên trời, bay vùn vụt rời khỏi đây.
Dọc đường, Cố Thanh Nhan trò chuyện rôm rả với Trần Nhất Mặc chứ không mấy niềm nở với Tần Ninh.
Cô ấy vô thức cho Trần Nhất Mặc là công tử, còn Tần Ninh là đệ tử hoặc tùy tùng của hắn ta.
Dù gì từ nãy đến giờ toàn là Trần Nhất Mặc nói cả, còn Tần Ninh thì chỉ nhìn nguyên thú Cửu Anh kia một cái rồi ra lệnh thôi.
Điều này chứng tỏ Trần Nhất Mặc mới là chủ.
Trên thân phi cầm, Tần Ninh khoanh chân ngồi, Trần Nhất Mặc bên cạnh hắn thì vẫn làm dáng thản nhiên, bình đạm.
Khác với sáu người đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Trần Nhất Mặc vốn là một đan sư.
Và đan sư luôn là khách quý của các thế lực lớn.
Bởi vậy lúc nào Trần Nhất Mặc cũng ngồi trên cao cả.
Chưa kể bản thân hắn ta cũng rất tận hưởng điều này, nhưng đối với Tần Ninh thì chỉ có hai từ: Làm màu!
Hắn quá rõ cái nết này của đệ tử mình rồi nên cũng chả quan tâm làm gì.
Nó muốn làm màu thì kệ nó.
"Không biết Trần công tử tới Thiên La Vực là có dự định gì chưa?"
Cố Thanh Nhan ngồi trên phi cầm, đối diện với Trần Nhất Mặc, giữa hai người là một chiếc bàn trà. Cô ấy rót trà cho hắn ta.
Trần Nhất Mặc thì dâng trà cho Tần Ninh.
Trước hình ảnh đó, Cố Thanh Nhan chỉ cho rằng vị công tử Trần Nhất Mặc này đối xử với tôi tớ quá tốt, quả là người phi phàm mà.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Sư tôn".Trần Nhất Mặc thấy người xung quanh cách mình khá xa thì hí hửng: "Xem ra chúng ta vẫn ở trong Thượng Nguyên Thiên rồi, cơ mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc, Thiên La Vực thì ở phía nam, coi bộ trở về khá là rắc rối đấy ạ".Tần Ninh gật đầu."Hỏi thăm xem tình hình hiện tại của Cửu Nguyên Vực thế nào đã, không vội!""Vâng".Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mấy năm qua sư tôn đã vất vả nhiều rồi, giờ cứ giao hết mọi chuyện cho đồ nhi, năm xưa đồ nhi cũng quen biết vài người ở Thượng Nguyên Thiên"."Ừm".Tần Ninh lời ít mà ý nhiều.Thật ra từ trước đến giờ Tần Ninh đều chẳng thiết tha gì tới việc ra mặt hay tiếp xúc với mấy chuyện này.Lúc trước hắn ở nhà họ Linh cũng vì lo lắng cho họ, chuyện gì cũng phải đích thân xử lý với hi vọng nhà họ Linh sẽ phát triển thịnh vượng.Sau này, vào Thánh Đạo tông, không có thuộc hạ để nhờ nên cũng đành tự mình làm hết mọi chuyện.Nay đã có Trần Nhất Mặc bên cạnh, để hắn ta ra mặt càng tốt.Hơn nữa hắn ta cũng thích thế.Trên con đường dài mười mấy dặm trong rừng, người nhà họ Cố cưỡi tọa kỵ trước đó lên trời, bay vùn vụt rời khỏi đây.Dọc đường, Cố Thanh Nhan trò chuyện rôm rả với Trần Nhất Mặc chứ không mấy niềm nở với Tần Ninh.Cô ấy vô thức cho Trần Nhất Mặc là công tử, còn Tần Ninh là đệ tử hoặc tùy tùng của hắn ta.Dù gì từ nãy đến giờ toàn là Trần Nhất Mặc nói cả, còn Tần Ninh thì chỉ nhìn nguyên thú Cửu Anh kia một cái rồi ra lệnh thôi.Điều này chứng tỏ Trần Nhất Mặc mới là chủ.Trên thân phi cầm, Tần Ninh khoanh chân ngồi, Trần Nhất Mặc bên cạnh hắn thì vẫn làm dáng thản nhiên, bình đạm.Khác với sáu người đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Trần Nhất Mặc vốn là một đan sư.Và đan sư luôn là khách quý của các thế lực lớn.Bởi vậy lúc nào Trần Nhất Mặc cũng ngồi trên cao cả.Chưa kể bản thân hắn ta cũng rất tận hưởng điều này, nhưng đối với Tần Ninh thì chỉ có hai từ: Làm màu!Hắn quá rõ cái nết này của đệ tử mình rồi nên cũng chả quan tâm làm gì.Nó muốn làm màu thì kệ nó."Không biết Trần công tử tới Thiên La Vực là có dự định gì chưa?"Cố Thanh Nhan ngồi trên phi cầm, đối diện với Trần Nhất Mặc, giữa hai người là một chiếc bàn trà. Cô ấy rót trà cho hắn ta.Trần Nhất Mặc thì dâng trà cho Tần Ninh.Trước hình ảnh đó, Cố Thanh Nhan chỉ cho rằng vị công tử Trần Nhất Mặc này đối xử với tôi tớ quá tốt, quả là người phi phàm mà.