“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6938: "Và mẹ là người tiên phong trong chiến lược của chúng con!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mấy năm gần đây đột nhiên bị phát hiện một mảng dược sơn lớn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt, khiến nhà họ Cố và nhà họ Phạm hoàn toàn cạch mặt, không ngừng giao chiến bên trong dãy núi Lạc Nguyệt.Thế nhưng bởi vì nhà họ La và nhà họ Thiên phía sau hai nhà nên dược sơn kia vẫn luôn là vật vô chủ, hai bên cũng luôn tranh đấu sống mái với nhau.Mà hiện nay dường như hai bên đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát.Đối với những điều này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.Mấy ngày liên tiếp đều ở trong đình viện, vui chơi giải trí, phơi nắng.Thẳng đến năm ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Nhan đã xuất hiện lần nữa."Trần công tử, Tần công tử, chuyện mà hai người nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, mong hai vị cứ yên tâm chờ đợi".Cố Thanh Nhan khách khí nói."Không có vấn đề gì".Lúc này Trần Nhất Mặc nằm trên ghế, đưa tay ra nói: "Mấy ngày nay hai người chúng ta cũng rất nhàm chán, trong ngoài thành Cố Nguyên có chỗ nào hay để giải sầu không? Tốt nhất là những chỗ liên quan đến dược liệu đan thuật ấy!"Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm.Hạt sen Thiên Sơn!Máu của thiên nguyên thú Hỏa Nguyên Long!Đây đều là điều kiện tất yếu để khôi phục cánh tay mình, đương nhiên Trần Nhất Mặc sẽ rất quan tâm, căn cơ của nhà họ Cố không kém, có dược sơn, dược điền gì đó, nói không chừng có thể thử vận may.Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Thanh Nhan sáng lên, nghĩ đến Trần Nhất Mặc tự xưng là đan sư.Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Đúng là có, chỉ là bây giờ... không đi được!""Ồ? Vì sao?", Trần Nhất Mặc hiếu kỳ nói.Tần Ninh cũng đang nằm trên ghế đu ở một bên, híp mắt giống như đang ngủ, lẳng lặng lắng nghe.
Mấy năm gần đây đột nhiên bị phát hiện một mảng dược sơn lớn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt, khiến nhà họ Cố và nhà họ Phạm hoàn toàn cạch mặt, không ngừng giao chiến bên trong dãy núi Lạc Nguyệt.
Thế nhưng bởi vì nhà họ La và nhà họ Thiên phía sau hai nhà nên dược sơn kia vẫn luôn là vật vô chủ, hai bên cũng luôn tranh đấu sống mái với nhau.
Mà hiện nay dường như hai bên đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát.
Đối với những điều này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.
Mấy ngày liên tiếp đều ở trong đình viện, vui chơi giải trí, phơi nắng.
Thẳng đến năm ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Nhan đã xuất hiện lần nữa.
"Trần công tử, Tần công tử, chuyện mà hai người nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, mong hai vị cứ yên tâm chờ đợi".
Cố Thanh Nhan khách khí nói.
"Không có vấn đề gì".
Lúc này Trần Nhất Mặc nằm trên ghế, đưa tay ra nói: "Mấy ngày nay hai người chúng ta cũng rất nhàm chán, trong ngoài thành Cố Nguyên có chỗ nào hay để giải sầu không? Tốt nhất là những chỗ liên quan đến dược liệu đan thuật ấy!"
Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm.
Hạt sen Thiên Sơn!
Máu của thiên nguyên thú Hỏa Nguyên Long!
Đây đều là điều kiện tất yếu để khôi phục cánh tay mình, đương nhiên Trần Nhất Mặc sẽ rất quan tâm, căn cơ của nhà họ Cố không kém, có dược sơn, dược điền gì đó, nói không chừng có thể thử vận may.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Thanh Nhan sáng lên, nghĩ đến Trần Nhất Mặc tự xưng là đan sư.
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Đúng là có, chỉ là bây giờ... không đi được!"
"Ồ? Vì sao?", Trần Nhất Mặc hiếu kỳ nói.
Tần Ninh cũng đang nằm trên ghế đu ở một bên, híp mắt giống như đang ngủ, lẳng lặng lắng nghe.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mấy năm gần đây đột nhiên bị phát hiện một mảng dược sơn lớn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt, khiến nhà họ Cố và nhà họ Phạm hoàn toàn cạch mặt, không ngừng giao chiến bên trong dãy núi Lạc Nguyệt.Thế nhưng bởi vì nhà họ La và nhà họ Thiên phía sau hai nhà nên dược sơn kia vẫn luôn là vật vô chủ, hai bên cũng luôn tranh đấu sống mái với nhau.Mà hiện nay dường như hai bên đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát.Đối với những điều này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.Mấy ngày liên tiếp đều ở trong đình viện, vui chơi giải trí, phơi nắng.Thẳng đến năm ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Nhan đã xuất hiện lần nữa."Trần công tử, Tần công tử, chuyện mà hai người nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, mong hai vị cứ yên tâm chờ đợi".Cố Thanh Nhan khách khí nói."Không có vấn đề gì".Lúc này Trần Nhất Mặc nằm trên ghế, đưa tay ra nói: "Mấy ngày nay hai người chúng ta cũng rất nhàm chán, trong ngoài thành Cố Nguyên có chỗ nào hay để giải sầu không? Tốt nhất là những chỗ liên quan đến dược liệu đan thuật ấy!"Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm.Hạt sen Thiên Sơn!Máu của thiên nguyên thú Hỏa Nguyên Long!Đây đều là điều kiện tất yếu để khôi phục cánh tay mình, đương nhiên Trần Nhất Mặc sẽ rất quan tâm, căn cơ của nhà họ Cố không kém, có dược sơn, dược điền gì đó, nói không chừng có thể thử vận may.Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Thanh Nhan sáng lên, nghĩ đến Trần Nhất Mặc tự xưng là đan sư.Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Đúng là có, chỉ là bây giờ... không đi được!""Ồ? Vì sao?", Trần Nhất Mặc hiếu kỳ nói.Tần Ninh cũng đang nằm trên ghế đu ở một bên, híp mắt giống như đang ngủ, lẳng lặng lắng nghe.