“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6966: “Em lên lái xe đi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thật lâu sau đó.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.Đại sư Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thở dài, chắp tay nói: “Lão phu Dương Thư, tự nhận là đã đạt được đến trình độ bậc thầy trên con đường đan thuật, nhưng hôm nay mới biết, xét về lý luận, ta không bằng Trần công tử, xét về thuật luyện đan, lại càng cách xa Trần công tử cả vạn dặm, lão phu cảm thấy không sánh bằng, bắt đầu từ hôm nay sẽ trở về bế quan!”Giờ phút này, Dương Thư xoay người rời đi, chân đạp vào hư không, bóng người rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên trên đấu trường.Mơ hồ!Dương Thư, thi đấu đan dược với Trần Nhất Mặc, tự mình nhận thua, sau đó bỏ chạy?Điều này chứng tỏ sự chênh lệch kia rất lớn, lớn đến mức khiến người ta sang chấn tâm lý, mới có thể khiến cho một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm mặc kệ mặt mũi, trực tiếp nhận thua, cảm thấy mình không bằng người ta sao?Chênh lệch, thực sự là lớn như vậy sao?Mà lúc này, người nhà họ Thiên, nhà họ Phạm đã ngây ngẩn cả người.Giờ phút này, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy không thể tin được, ông ta trực tiếp đi lên đấu trường, lấy xuống một chút bột phấn ở đan dược mà hai người luyện chế ra, cho vào miệng nếm thử.Đối với đan dược, võ giả cũng có năng lực phân biệt nhất định, đương nhiên, không thể cẩn thận tỉ mỉ như đan sư.Không bao lâu sau, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy Huyền Huyết Ngưng Thần Đan do đại sư Dương Thư luyện chế ra sau khi cho vào trong miệng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, như là đang đứng trên đỉnh núi cao, tâm hồn rộng mở, mang đến sự hưởng thụ cực lớn.Thế nhưng sau khi bột phấn của đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra tan trong miệng, Phạm Minh Triệt đột nhiên cảm nhận được, bản thân mình như đang đứng giữa bầu trời, chân đạp vào hư không, bay lượn về phía chân trời.Đây đã không còn là sự hưởng thụ nữa!“Tuyệt diệu!”Phạm Minh Triệt không nhịn được mà thốt ra một tiếng như vậy!Thế nhưng lời nói vừa dứt, Phạm Minh Triệt lại ngậm miệng lại.Câu tuyệt diệu này, tất nhiên là tán thưởng Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra.Một người bình thường như ông ta, cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà đại sư Dương Thư và Trần Nhất Mặc luyện chế ra, thật sự là chênh lệch quá lớn.Khó trách đại sư Dương Thư lại không bận tâm đến mặt mũi, trực tiếp bỏ chạy.
Thật lâu sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Đại sư Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thở dài, chắp tay nói: “Lão phu Dương Thư, tự nhận là đã đạt được đến trình độ bậc thầy trên con đường đan thuật, nhưng hôm nay mới biết, xét về lý luận, ta không bằng Trần công tử, xét về thuật luyện đan, lại càng cách xa Trần công tử cả vạn dặm, lão phu cảm thấy không sánh bằng, bắt đầu từ hôm nay sẽ trở về bế quan!”
Giờ phút này, Dương Thư xoay người rời đi, chân đạp vào hư không, bóng người rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên trên đấu trường.
Mơ hồ!
Dương Thư, thi đấu đan dược với Trần Nhất Mặc, tự mình nhận thua, sau đó bỏ chạy?
Điều này chứng tỏ sự chênh lệch kia rất lớn, lớn đến mức khiến người ta sang chấn tâm lý, mới có thể khiến cho một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm mặc kệ mặt mũi, trực tiếp nhận thua, cảm thấy mình không bằng người ta sao?
Chênh lệch, thực sự là lớn như vậy sao?
Mà lúc này, người nhà họ Thiên, nhà họ Phạm đã ngây ngẩn cả người.
Giờ phút này, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy không thể tin được, ông ta trực tiếp đi lên đấu trường, lấy xuống một chút bột phấn ở đan dược mà hai người luyện chế ra, cho vào miệng nếm thử.
Đối với đan dược, võ giả cũng có năng lực phân biệt nhất định, đương nhiên, không thể cẩn thận tỉ mỉ như đan sư.
Không bao lâu sau, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy Huyền Huyết Ngưng Thần Đan do đại sư Dương Thư luyện chế ra sau khi cho vào trong miệng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, như là đang đứng trên đỉnh núi cao, tâm hồn rộng mở, mang đến sự hưởng thụ cực lớn.
Thế nhưng sau khi bột phấn của đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra tan trong miệng, Phạm Minh Triệt đột nhiên cảm nhận được, bản thân mình như đang đứng giữa bầu trời, chân đạp vào hư không, bay lượn về phía chân trời.
Đây đã không còn là sự hưởng thụ nữa!
“Tuyệt diệu!”
Phạm Minh Triệt không nhịn được mà thốt ra một tiếng như vậy!
Thế nhưng lời nói vừa dứt, Phạm Minh Triệt lại ngậm miệng lại.
Câu tuyệt diệu này, tất nhiên là tán thưởng Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra.
Một người bình thường như ông ta, cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà đại sư Dương Thư và Trần Nhất Mặc luyện chế ra, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Khó trách đại sư Dương Thư lại không bận tâm đến mặt mũi, trực tiếp bỏ chạy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thật lâu sau đó.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.Đại sư Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thở dài, chắp tay nói: “Lão phu Dương Thư, tự nhận là đã đạt được đến trình độ bậc thầy trên con đường đan thuật, nhưng hôm nay mới biết, xét về lý luận, ta không bằng Trần công tử, xét về thuật luyện đan, lại càng cách xa Trần công tử cả vạn dặm, lão phu cảm thấy không sánh bằng, bắt đầu từ hôm nay sẽ trở về bế quan!”Giờ phút này, Dương Thư xoay người rời đi, chân đạp vào hư không, bóng người rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên trên đấu trường.Mơ hồ!Dương Thư, thi đấu đan dược với Trần Nhất Mặc, tự mình nhận thua, sau đó bỏ chạy?Điều này chứng tỏ sự chênh lệch kia rất lớn, lớn đến mức khiến người ta sang chấn tâm lý, mới có thể khiến cho một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm mặc kệ mặt mũi, trực tiếp nhận thua, cảm thấy mình không bằng người ta sao?Chênh lệch, thực sự là lớn như vậy sao?Mà lúc này, người nhà họ Thiên, nhà họ Phạm đã ngây ngẩn cả người.Giờ phút này, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy không thể tin được, ông ta trực tiếp đi lên đấu trường, lấy xuống một chút bột phấn ở đan dược mà hai người luyện chế ra, cho vào miệng nếm thử.Đối với đan dược, võ giả cũng có năng lực phân biệt nhất định, đương nhiên, không thể cẩn thận tỉ mỉ như đan sư.Không bao lâu sau, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy Huyền Huyết Ngưng Thần Đan do đại sư Dương Thư luyện chế ra sau khi cho vào trong miệng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, như là đang đứng trên đỉnh núi cao, tâm hồn rộng mở, mang đến sự hưởng thụ cực lớn.Thế nhưng sau khi bột phấn của đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra tan trong miệng, Phạm Minh Triệt đột nhiên cảm nhận được, bản thân mình như đang đứng giữa bầu trời, chân đạp vào hư không, bay lượn về phía chân trời.Đây đã không còn là sự hưởng thụ nữa!“Tuyệt diệu!”Phạm Minh Triệt không nhịn được mà thốt ra một tiếng như vậy!Thế nhưng lời nói vừa dứt, Phạm Minh Triệt lại ngậm miệng lại.Câu tuyệt diệu này, tất nhiên là tán thưởng Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra.Một người bình thường như ông ta, cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà đại sư Dương Thư và Trần Nhất Mặc luyện chế ra, thật sự là chênh lệch quá lớn.Khó trách đại sư Dương Thư lại không bận tâm đến mặt mũi, trực tiếp bỏ chạy.