“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6997: Quá đáng sợ!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc nhìn về phía La Phàm."Ngươi không biết đạo lý, nhưng phụ thân ngươi lại rất biết đạo lý, ta cũng không nhỏ nhen như vậy"."Cảm ơn Trần đại sư!"Trần Nhất Mặc chậm rãi khoát tay, La Phàm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Ngươi còn không đi?"Hắn ta còn có lời muốn nói với sư phụ, tên này cứ ở đây đúng là phiền phức."Ôi chao..."La Phàm vội vàng lùi sang một bên, đi đến trước mặt Cố Thanh Nhan.Cố Thanh Nhan hiếu kỳ nói: "Sao chàng lại tới đây?""Phụ thân ta đã khiển trách ta một trận, dẫn ta đến đây nhận lỗi, liền gặp được tình huống này".Cố Thanh Nhan che miệng cười nói: "Răn dạy đúng lắm, chàng không thấy đâu, Trần công tử đánh Thiên Lạc đến mức hộc máu mà chết, cho dù là La Vân Không đại sư chỉ sợ cũng không sánh bằng đan thuật của hắn ta!"La Phàm cười khổ nói: "Ta nào biết được..."Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng mặc kệ những người khác, nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đợi sau khi con khôi phục, con nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, chỉ hận đồ nhi không phải con gái, chứ không chắc chắn sẽ sinh con cho người"."Cút!""Sư phụ...""Ta buồn nôn!"Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, khóc lóc kể lể: "Vậy người cũng không thể nhìn con bị bắt nạt được chứ, con không trêu chọc bọn họ, bọn họ lại trêu chọc con...""Ngươi ngậm miệng đi!"Tần Ninh chậm rãi nói: "Không phải đã có người ra mặt giúp ngươi rồi sao!"Trần Nhất Mặc ủ rũ.Nhà họ La và nhà họ Thiên không khác nhau lắm, chắc hẳn La Vĩnh Binh cũng chỉ ép lui được Thiên Ngạn Trác mà thôi, thế nhưng vừa rồi Thiên Ngạn Trác kia lại muốn giết hắn ta.Nghĩ lại liền thấy tức giận!Càng nghĩ càng giận!Trần Nhất Mặc ta đã bao giờ phải giận dữ thế này đâu?Lúc này, La Vĩnh Binh và Thiên Ngạn Trác đang giằng co, hai tộc trưởng không hề mở miệng, những người khác cũng không dám lỗ mãng.Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khí thế dâng lên, nói: "La Vĩnh Binh, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này?”"Cũng không phải ta muốn xen vào chuyện bao đồng!"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía La Phàm.

"Ngươi không biết đạo lý, nhưng phụ thân ngươi lại rất biết đạo lý, ta cũng không nhỏ nhen như vậy".

"Cảm ơn Trần đại sư!"

Trần Nhất Mặc chậm rãi khoát tay, La Phàm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Ngươi còn không đi?"

Hắn ta còn có lời muốn nói với sư phụ, tên này cứ ở đây đúng là phiền phức.

"Ôi chao..."

La Phàm vội vàng lùi sang một bên, đi đến trước mặt Cố Thanh Nhan.

Cố Thanh Nhan hiếu kỳ nói: "Sao chàng lại tới đây?"

"Phụ thân ta đã khiển trách ta một trận, dẫn ta đến đây nhận lỗi, liền gặp được tình huống này".

Cố Thanh Nhan che miệng cười nói: "Răn dạy đúng lắm, chàng không thấy đâu, Trần công tử đánh Thiên Lạc đến mức hộc máu mà chết, cho dù là La Vân Không đại sư chỉ sợ cũng không sánh bằng đan thuật của hắn ta!"

La Phàm cười khổ nói: "Ta nào biết được..."

Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng mặc kệ những người khác, nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đợi sau khi con khôi phục, con nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, chỉ hận đồ nhi không phải con gái, chứ không chắc chắn sẽ sinh con cho người".

"Cút!"

"Sư phụ..."

"Ta buồn nôn!"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, khóc lóc kể lể: "Vậy người cũng không thể nhìn con bị bắt nạt được chứ, con không trêu chọc bọn họ, bọn họ lại trêu chọc con..."

"Ngươi ngậm miệng đi!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Không phải đã có người ra mặt giúp ngươi rồi sao!"

Trần Nhất Mặc ủ rũ.

Nhà họ La và nhà họ Thiên không khác nhau lắm, chắc hẳn La Vĩnh Binh cũng chỉ ép lui được Thiên Ngạn Trác mà thôi, thế nhưng vừa rồi Thiên Ngạn Trác kia lại muốn giết hắn ta.

Nghĩ lại liền thấy tức giận!

Càng nghĩ càng giận!

Trần Nhất Mặc ta đã bao giờ phải giận dữ thế này đâu?

Lúc này, La Vĩnh Binh và Thiên Ngạn Trác đang giằng co, hai tộc trưởng không hề mở miệng, những người khác cũng không dám lỗ mãng.

Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khí thế dâng lên, nói: "La Vĩnh Binh, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này?”

"Cũng không phải ta muốn xen vào chuyện bao đồng!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc nhìn về phía La Phàm."Ngươi không biết đạo lý, nhưng phụ thân ngươi lại rất biết đạo lý, ta cũng không nhỏ nhen như vậy"."Cảm ơn Trần đại sư!"Trần Nhất Mặc chậm rãi khoát tay, La Phàm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Ngươi còn không đi?"Hắn ta còn có lời muốn nói với sư phụ, tên này cứ ở đây đúng là phiền phức."Ôi chao..."La Phàm vội vàng lùi sang một bên, đi đến trước mặt Cố Thanh Nhan.Cố Thanh Nhan hiếu kỳ nói: "Sao chàng lại tới đây?""Phụ thân ta đã khiển trách ta một trận, dẫn ta đến đây nhận lỗi, liền gặp được tình huống này".Cố Thanh Nhan che miệng cười nói: "Răn dạy đúng lắm, chàng không thấy đâu, Trần công tử đánh Thiên Lạc đến mức hộc máu mà chết, cho dù là La Vân Không đại sư chỉ sợ cũng không sánh bằng đan thuật của hắn ta!"La Phàm cười khổ nói: "Ta nào biết được..."Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng mặc kệ những người khác, nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đợi sau khi con khôi phục, con nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, chỉ hận đồ nhi không phải con gái, chứ không chắc chắn sẽ sinh con cho người"."Cút!""Sư phụ...""Ta buồn nôn!"Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, khóc lóc kể lể: "Vậy người cũng không thể nhìn con bị bắt nạt được chứ, con không trêu chọc bọn họ, bọn họ lại trêu chọc con...""Ngươi ngậm miệng đi!"Tần Ninh chậm rãi nói: "Không phải đã có người ra mặt giúp ngươi rồi sao!"Trần Nhất Mặc ủ rũ.Nhà họ La và nhà họ Thiên không khác nhau lắm, chắc hẳn La Vĩnh Binh cũng chỉ ép lui được Thiên Ngạn Trác mà thôi, thế nhưng vừa rồi Thiên Ngạn Trác kia lại muốn giết hắn ta.Nghĩ lại liền thấy tức giận!Càng nghĩ càng giận!Trần Nhất Mặc ta đã bao giờ phải giận dữ thế này đâu?Lúc này, La Vĩnh Binh và Thiên Ngạn Trác đang giằng co, hai tộc trưởng không hề mở miệng, những người khác cũng không dám lỗ mãng.Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khí thế dâng lên, nói: "La Vĩnh Binh, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện này?”"Cũng không phải ta muốn xen vào chuyện bao đồng!"

Chương 6997: Quá đáng sợ!