“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7029: "Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc dù tu vi hắn ta bị độc tố áp chế nên không bộc phát được thực lực đầy quyền năng của đế giả Cực Cảnh, nhưng thân xác vẫn có năng lực của một đế giả Cực Cảnh mà.Song, thân xác của hắn ta chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch.Sư tôn chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm thôi, vậy mà lại có thể hấp thu sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch, mượn chỗ sức mạnh ấy để hoàn thành bốn lần dung hợp pháp thân với thể xác."Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi."Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.Như một trời một vực vậy!Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.Cách nhau cả một khoảng trời!Lẽ đương nhiên!Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."Bốp!Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào"."Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"

Mặc dù tu vi hắn ta bị độc tố áp chế nên không bộc phát được thực lực đầy quyền năng của đế giả Cực Cảnh, nhưng thân xác vẫn có năng lực của một đế giả Cực Cảnh mà.

Song, thân xác của hắn ta chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch.

Sư tôn chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm thôi, vậy mà lại có thể hấp thu sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch, mượn chỗ sức mạnh ấy để hoàn thành bốn lần dung hợp pháp thân với thể xác.

"Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi.

"Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"

Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.

Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.

Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.

Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!

Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.

Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.

Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.

Như một trời một vực vậy!

Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"

Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.

Cách nhau cả một khoảng trời!

Lẽ đương nhiên!

Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."

Bốp!

Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.

Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".

Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.

Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào".

"Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc dù tu vi hắn ta bị độc tố áp chế nên không bộc phát được thực lực đầy quyền năng của đế giả Cực Cảnh, nhưng thân xác vẫn có năng lực của một đế giả Cực Cảnh mà.Song, thân xác của hắn ta chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch.Sư tôn chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm thôi, vậy mà lại có thể hấp thu sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch, mượn chỗ sức mạnh ấy để hoàn thành bốn lần dung hợp pháp thân với thể xác."Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi."Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.Như một trời một vực vậy!Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.Cách nhau cả một khoảng trời!Lẽ đương nhiên!Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."Bốp!Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào"."Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"

Chương 7029: "Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".