“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7041: Mắt ông ấy màu xanh.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.Trời... nói giết là giết thật kìa!Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc."Bị đả kích rồi sao?"Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?""Không ạ..."Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa"."Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?""Ta không ra mặt!""Thật không?""Thật!""Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt."Biết rồi!"Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.Nói thừa quá!Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.
"Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".
Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.
Trời... nói giết là giết thật kìa!
Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.
Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc.
"Bị đả kích rồi sao?"
Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?"
"Không ạ..."
Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa".
"Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".
Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"
Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?"
"Ta không ra mặt!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt.
"Biết rồi!"
Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"
Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.
Nói thừa quá!
Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.Trời... nói giết là giết thật kìa!Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc."Bị đả kích rồi sao?"Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?""Không ạ..."Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa"."Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?""Ta không ra mặt!""Thật không?""Thật!""Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt."Biết rồi!"Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.Nói thừa quá!Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.