“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7071: "Mau phái người đi bắt hắn đi".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn đối diện nhau, hai người đều cầm giấy bút viết cái gì đó.Mà Diệp Viên Viên ngồi ở giữa nhìn hai người.Suốt quãng đường này, cứ rảnh rỗi là Tần Ninh lại kiểm tra đan thuật của Trần Nhất Mặc mấy lần.Đối với việc thi đấu đan thuật, từ trước đến giờ Trần Nhất Mặc luôn cảm thấy hứng thú.Trong thiên hạ, hắn ta tự xưng là thứ hai, trừ Tần Ninh ra thì không ai dám nói là thứ nhất.Đây chính là sự tự tin của Trần Nhất Mặc! Lúc này, trên giấy đều ghi chép lại những câu hỏi mà thầy trò hai người kiểm tra lẫn nhau.Thấy Tần Ninh đưa ra câu trả lời, Trần Nhất Mặc vỗ đùi hô lớn: "Hay quá hay quá, sư phụ, rốt cuộc trong đầu người có gì vậy?Làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?"Nhìn dáng vẻ vô cùng kích động của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh cười nói: "Đan thuật cũng giống như võ đạo vậy, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp, nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi, căn bản đều ở một chỗ, mà chỉ cần không đổi cái căn bản, những thứ khác có thể thay đổi, đều có thể thử nghiệm"."Mặc Nhi, trong đầu ngươi không nên bị giới hạn bởi ghi chép trong chín quyển Đan Điển, mà còn phải rộng mở hơn!""Mọi người đều nói cho người ta cá không bằng dạy cách bắt cá, nhưng ngư ông lại không dễ làm như vậy!"Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.Lúc này, Tần Ninh đi ra bên ngoài lầu các.Trước mắt là mây khói vô tận, thụt lùi về phía sau.Tần Ninh chậm rãi nói: "Phía trước chính là địa bàn của Cửu Nguyên Vực đúng không?""Vâng... Chưa đến mười ngày sẽ đến".Trần Nhất Mặc nói: "Cửu Nguyên Vực... con nhớ chết mất!"Tần Ninh gật đầu một cái.Huyền Đạo, Nam Hiên, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, cách tám trăm năm, không biết bốn người đã ra sao, mà người nhà họ Linh cũng không biết như thế nào rồi."Sư phụ!"Trần Nhất Mặc mở miệng nói: "Chúng ta đến nhà họ Linh trước đi!"Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi gật đầu.Phi ưng bay nhanh, xuyên qua núi cao trùng điệp, sông suối đất đai, cuối cùng xuất hiện phía trên một vùng đất mênh mông.Phía trước chính là Cửu Nguyên Vực! ...Vùng đất Cửu Nguyên Vực là một trong nhất đại Thiên Vực trong bảy đại vực của cả Thượng Nguyên Thiên.

Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn đối diện nhau, hai người đều cầm giấy bút viết cái gì đó.

Mà Diệp Viên Viên ngồi ở giữa nhìn hai người.

Suốt quãng đường này, cứ rảnh rỗi là Tần Ninh lại kiểm tra đan thuật của Trần Nhất Mặc mấy lần.

Đối với việc thi đấu đan thuật, từ trước đến giờ Trần Nhất Mặc luôn cảm thấy hứng thú.

Trong thiên hạ, hắn ta tự xưng là thứ hai, trừ Tần Ninh ra thì không ai dám nói là thứ nhất.

Đây chính là sự tự tin của Trần Nhất Mặc! Lúc này, trên giấy đều ghi chép lại những câu hỏi mà thầy trò hai người kiểm tra lẫn nhau.

Thấy Tần Ninh đưa ra câu trả lời, Trần Nhất Mặc vỗ đùi hô lớn: "Hay quá hay quá, sư phụ, rốt cuộc trong đầu người có gì vậy?

Làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?"

Nhìn dáng vẻ vô cùng kích động của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh cười nói: "Đan thuật cũng giống như võ đạo vậy, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp, nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi, căn bản đều ở một chỗ, mà chỉ cần không đổi cái căn bản, những thứ khác có thể thay đổi, đều có thể thử nghiệm".

"Mặc Nhi, trong đầu ngươi không nên bị giới hạn bởi ghi chép trong chín quyển Đan Điển, mà còn phải rộng mở hơn!"

"Mọi người đều nói cho người ta cá không bằng dạy cách bắt cá, nhưng ngư ông lại không dễ làm như vậy!"

Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.

Lúc này, Tần Ninh đi ra bên ngoài lầu các.

Trước mắt là mây khói vô tận, thụt lùi về phía sau.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Phía trước chính là địa bàn của Cửu Nguyên Vực đúng không?"

"Vâng... Chưa đến mười ngày sẽ đến".

Trần Nhất Mặc nói: "Cửu Nguyên Vực... con nhớ chết mất!"

Tần Ninh gật đầu một cái.

Huyền Đạo, Nam Hiên, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, cách tám trăm năm, không biết bốn người đã ra sao, mà người nhà họ Linh cũng không biết như thế nào rồi.

"Sư phụ!"

Trần Nhất Mặc mở miệng nói: "Chúng ta đến nhà họ Linh trước đi!"

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi gật đầu.

Phi ưng bay nhanh, xuyên qua núi cao trùng điệp, sông suối đất đai, cuối cùng xuất hiện phía trên một vùng đất mênh mông.

Phía trước chính là Cửu Nguyên Vực! ...Vùng đất Cửu Nguyên Vực là một trong nhất đại Thiên Vực trong bảy đại vực của cả Thượng Nguyên Thiên.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn đối diện nhau, hai người đều cầm giấy bút viết cái gì đó.Mà Diệp Viên Viên ngồi ở giữa nhìn hai người.Suốt quãng đường này, cứ rảnh rỗi là Tần Ninh lại kiểm tra đan thuật của Trần Nhất Mặc mấy lần.Đối với việc thi đấu đan thuật, từ trước đến giờ Trần Nhất Mặc luôn cảm thấy hứng thú.Trong thiên hạ, hắn ta tự xưng là thứ hai, trừ Tần Ninh ra thì không ai dám nói là thứ nhất.Đây chính là sự tự tin của Trần Nhất Mặc! Lúc này, trên giấy đều ghi chép lại những câu hỏi mà thầy trò hai người kiểm tra lẫn nhau.Thấy Tần Ninh đưa ra câu trả lời, Trần Nhất Mặc vỗ đùi hô lớn: "Hay quá hay quá, sư phụ, rốt cuộc trong đầu người có gì vậy?Làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?"Nhìn dáng vẻ vô cùng kích động của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh cười nói: "Đan thuật cũng giống như võ đạo vậy, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp, nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi, căn bản đều ở một chỗ, mà chỉ cần không đổi cái căn bản, những thứ khác có thể thay đổi, đều có thể thử nghiệm"."Mặc Nhi, trong đầu ngươi không nên bị giới hạn bởi ghi chép trong chín quyển Đan Điển, mà còn phải rộng mở hơn!""Mọi người đều nói cho người ta cá không bằng dạy cách bắt cá, nhưng ngư ông lại không dễ làm như vậy!"Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.Lúc này, Tần Ninh đi ra bên ngoài lầu các.Trước mắt là mây khói vô tận, thụt lùi về phía sau.Tần Ninh chậm rãi nói: "Phía trước chính là địa bàn của Cửu Nguyên Vực đúng không?""Vâng... Chưa đến mười ngày sẽ đến".Trần Nhất Mặc nói: "Cửu Nguyên Vực... con nhớ chết mất!"Tần Ninh gật đầu một cái.Huyền Đạo, Nam Hiên, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, cách tám trăm năm, không biết bốn người đã ra sao, mà người nhà họ Linh cũng không biết như thế nào rồi."Sư phụ!"Trần Nhất Mặc mở miệng nói: "Chúng ta đến nhà họ Linh trước đi!"Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi gật đầu.Phi ưng bay nhanh, xuyên qua núi cao trùng điệp, sông suối đất đai, cuối cùng xuất hiện phía trên một vùng đất mênh mông.Phía trước chính là Cửu Nguyên Vực! ...Vùng đất Cửu Nguyên Vực là một trong nhất đại Thiên Vực trong bảy đại vực của cả Thượng Nguyên Thiên.

Chương 7071: "Mau phái người đi bắt hắn đi".