“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7093:

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Sư phụ!"Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ"."Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.Gần như bốn vạn năm.Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa."Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."Ba bóng người lần lượt đứng dậy, nhưng lúc nhìn về phía Trần Nhất Mặc lại khó mà kiềm chế được, thi nhau rơi lệ.Có lẽ là bởi vì Tần Ninh, những đệ tử này thu nhận đệ tử từ trước đến nay đều luôn kính trọng sư môn, có thể nói là thầy nào trò đấy."Sư phụ, người đi đâu vậy?""Sư phụ, sao người có thể thoát khỏi nguy hiểm được?""Sư phụ...", Trần Nhất Mặc nhìn ba vị đệ tử thi nhau nói thì không nhịn được nói: "Chờ lát nữa rồi hẵng hỏi, không biết lễ phép chút nào cả, sư tổ các ngươi đang nhìn đấy".Sư tổ?Khi Trần Nhất Mặc vừa dứt lời.Chỉ thấy được một cái bóng dài mấy trăm trượng đập hai cánh huyết sắc, chậm rãi hạ xuống.Đó là một con nguyên thú phi hành toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy, có chín cái đầu, nhìn như giống nhau nhưng lại có đặc điểm riêng.Lúc này trên cái đầu ở giữa chín cái của con dị thú, một bóng người mặc quần áo trắng như tuyết đang đứng chắp tay, nhìn xuống mặt đất xung quanh.Bên cạnh thanh niên mặc bộ đồ trắng tuấn tú kia là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, duyên dáng yêu kiều."Sư phụ!""Sư phụ!""Sư phụ!"Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc rối rít lên tiếng.Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao nhìn về phía thanh niên quần áo trắng kia, cũng ngẩn người ra.Tần Ninh! Sư tổ! Lúc này, Tần Ninh đứng ở trên đầu của Cửu Anh, nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, không nói một lời.

"Sư phụ!"

Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ".

"Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.

Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.

Gần như bốn vạn năm.

Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa.

"Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"

Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."

Ba bóng người lần lượt đứng dậy, nhưng lúc nhìn về phía Trần Nhất Mặc lại khó mà kiềm chế được, thi nhau rơi lệ.

Có lẽ là bởi vì Tần Ninh, những đệ tử này thu nhận đệ tử từ trước đến nay đều luôn kính trọng sư môn, có thể nói là thầy nào trò đấy.

"Sư phụ, người đi đâu vậy?"

"Sư phụ, sao người có thể thoát khỏi nguy hiểm được?"

"Sư phụ...", Trần Nhất Mặc nhìn ba vị đệ tử thi nhau nói thì không nhịn được nói: "Chờ lát nữa rồi hẵng hỏi, không biết lễ phép chút nào cả, sư tổ các ngươi đang nhìn đấy".

Sư tổ?

Khi Trần Nhất Mặc vừa dứt lời.

Chỉ thấy được một cái bóng dài mấy trăm trượng đập hai cánh huyết sắc, chậm rãi hạ xuống.

Đó là một con nguyên thú phi hành toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy, có chín cái đầu, nhìn như giống nhau nhưng lại có đặc điểm riêng.

Lúc này trên cái đầu ở giữa chín cái của con dị thú, một bóng người mặc quần áo trắng như tuyết đang đứng chắp tay, nhìn xuống mặt đất xung quanh.

Bên cạnh thanh niên mặc bộ đồ trắng tuấn tú kia là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, duyên dáng yêu kiều.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc rối rít lên tiếng.

Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao nhìn về phía thanh niên quần áo trắng kia, cũng ngẩn người ra.

Tần Ninh! Sư tổ! Lúc này, Tần Ninh đứng ở trên đầu của Cửu Anh, nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, không nói một lời.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Sư phụ!"Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ"."Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.Gần như bốn vạn năm.Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa."Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."Ba bóng người lần lượt đứng dậy, nhưng lúc nhìn về phía Trần Nhất Mặc lại khó mà kiềm chế được, thi nhau rơi lệ.Có lẽ là bởi vì Tần Ninh, những đệ tử này thu nhận đệ tử từ trước đến nay đều luôn kính trọng sư môn, có thể nói là thầy nào trò đấy."Sư phụ, người đi đâu vậy?""Sư phụ, sao người có thể thoát khỏi nguy hiểm được?""Sư phụ...", Trần Nhất Mặc nhìn ba vị đệ tử thi nhau nói thì không nhịn được nói: "Chờ lát nữa rồi hẵng hỏi, không biết lễ phép chút nào cả, sư tổ các ngươi đang nhìn đấy".Sư tổ?Khi Trần Nhất Mặc vừa dứt lời.Chỉ thấy được một cái bóng dài mấy trăm trượng đập hai cánh huyết sắc, chậm rãi hạ xuống.Đó là một con nguyên thú phi hành toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy, có chín cái đầu, nhìn như giống nhau nhưng lại có đặc điểm riêng.Lúc này trên cái đầu ở giữa chín cái của con dị thú, một bóng người mặc quần áo trắng như tuyết đang đứng chắp tay, nhìn xuống mặt đất xung quanh.Bên cạnh thanh niên mặc bộ đồ trắng tuấn tú kia là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, duyên dáng yêu kiều."Sư phụ!""Sư phụ!""Sư phụ!"Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc rối rít lên tiếng.Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao nhìn về phía thanh niên quần áo trắng kia, cũng ngẩn người ra.Tần Ninh! Sư tổ! Lúc này, Tần Ninh đứng ở trên đầu của Cửu Anh, nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, không nói một lời.

Chương 7093: