“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7104: “Ba mật đạo này đều rất sâu”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một cái xe kéo đi ra từ trong đó.Xung quanh xe kéo có trên trăm người đứng yên, mỗi người đều là một cô gái yểu điệu mặc váy dài, khuôn mặt phi phàm, khí chất vô song.Không lâu sau, một bóng người bước ra từ bên trong xe kéo.Dáng người cao ráo, có lồi có lõm, mặc váy dài trễ ngực để lộ ra một luồng ánh sáng làm cho trong lòng người ta phải dao động.Khuôn mặt quyến rũ, ngũ quan không tì vết như trăng sáng nhô lên cao, lại như hoa trong gương trăng trong nước.Người phụ nữ này mang đến cho người cảm giác vô cùng tuyệt diệu và linh động.Giờ phút này, cô gái kia đi ra từng bước một."Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong, các ngươi có tư cách gì nói hắn ta không xứng?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái lập tức vang lên.Lúc này, sắc mặt hai người Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong lập tức khó coi hẳn đi."Tần Ninh!"Mà cùng lúc đó, bên người cô gái kia lại có một bóng người nữa, lúc mọi người còn chưa thấy rõ đã hóa thành một luồng sáng nhào vào trong lòng Tần Ninh.Một mùi thơm cơ thể ập đến, Tần Ninh hơi sững sờ, nhưng trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, hai tay đưa ra ôm lấy giai nhân trong lòng."Tiểu Trúc Trúc!"Tần Ninh khẽ mỉm cười, lúc này mới thật sự yên lòng.Qua một hồi lâu, Thời Thanh Trúc mới vừa ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười: "Lần này, chàng cũng không thể bỏ ta lại nữa rồi".Lúc này trong ánh mắt Thời Thanh Trúc không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu như trước nữa, thay vào đó là vẻ thông minh linh tính."Nàng...", "Ta đã nhớ ra rồi!"Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Sau này nếu chàng còn bỏ ta lại, chàng sẽ không còn tìm được ta nữa đâu!""Không đâu...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ mỉm cười nói.Mà lúc này, cô gái đứng vững giữa không trung kia cũng đi đến gần Trần Nhất Mặc."Nhất… Mặc...", cô gái nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trong phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần chần chờ bất an."Uyển Nguyệt?"
Một cái xe kéo đi ra từ trong đó.
Xung quanh xe kéo có trên trăm người đứng yên, mỗi người đều là một cô gái yểu điệu mặc váy dài, khuôn mặt phi phàm, khí chất vô song.
Không lâu sau, một bóng người bước ra từ bên trong xe kéo.
Dáng người cao ráo, có lồi có lõm, mặc váy dài trễ ngực để lộ ra một luồng ánh sáng làm cho trong lòng người ta phải dao động.
Khuôn mặt quyến rũ, ngũ quan không tì vết như trăng sáng nhô lên cao, lại như hoa trong gương trăng trong nước.
Người phụ nữ này mang đến cho người cảm giác vô cùng tuyệt diệu và linh động.
Giờ phút này, cô gái kia đi ra từng bước một.
"Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong, các ngươi có tư cách gì nói hắn ta không xứng?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái lập tức vang lên.
Lúc này, sắc mặt hai người Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong lập tức khó coi hẳn đi.
"Tần Ninh!"
Mà cùng lúc đó, bên người cô gái kia lại có một bóng người nữa, lúc mọi người còn chưa thấy rõ đã hóa thành một luồng sáng nhào vào trong lòng Tần Ninh.
Một mùi thơm cơ thể ập đến, Tần Ninh hơi sững sờ, nhưng trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, hai tay đưa ra ôm lấy giai nhân trong lòng.
"Tiểu Trúc Trúc!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười, lúc này mới thật sự yên lòng.
Qua một hồi lâu, Thời Thanh Trúc mới vừa ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười: "Lần này, chàng cũng không thể bỏ ta lại nữa rồi".
Lúc này trong ánh mắt Thời Thanh Trúc không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu như trước nữa, thay vào đó là vẻ thông minh linh tính.
"Nàng...", "Ta đã nhớ ra rồi!"
Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Sau này nếu chàng còn bỏ ta lại, chàng sẽ không còn tìm được ta nữa đâu!"
"Không đâu...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ mỉm cười nói.
Mà lúc này, cô gái đứng vững giữa không trung kia cũng đi đến gần Trần Nhất Mặc.
"Nhất… Mặc...", cô gái nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trong phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần chần chờ bất an.
"Uyển Nguyệt?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một cái xe kéo đi ra từ trong đó.Xung quanh xe kéo có trên trăm người đứng yên, mỗi người đều là một cô gái yểu điệu mặc váy dài, khuôn mặt phi phàm, khí chất vô song.Không lâu sau, một bóng người bước ra từ bên trong xe kéo.Dáng người cao ráo, có lồi có lõm, mặc váy dài trễ ngực để lộ ra một luồng ánh sáng làm cho trong lòng người ta phải dao động.Khuôn mặt quyến rũ, ngũ quan không tì vết như trăng sáng nhô lên cao, lại như hoa trong gương trăng trong nước.Người phụ nữ này mang đến cho người cảm giác vô cùng tuyệt diệu và linh động.Giờ phút này, cô gái kia đi ra từng bước một."Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong, các ngươi có tư cách gì nói hắn ta không xứng?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái lập tức vang lên.Lúc này, sắc mặt hai người Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong lập tức khó coi hẳn đi."Tần Ninh!"Mà cùng lúc đó, bên người cô gái kia lại có một bóng người nữa, lúc mọi người còn chưa thấy rõ đã hóa thành một luồng sáng nhào vào trong lòng Tần Ninh.Một mùi thơm cơ thể ập đến, Tần Ninh hơi sững sờ, nhưng trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, hai tay đưa ra ôm lấy giai nhân trong lòng."Tiểu Trúc Trúc!"Tần Ninh khẽ mỉm cười, lúc này mới thật sự yên lòng.Qua một hồi lâu, Thời Thanh Trúc mới vừa ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười: "Lần này, chàng cũng không thể bỏ ta lại nữa rồi".Lúc này trong ánh mắt Thời Thanh Trúc không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu như trước nữa, thay vào đó là vẻ thông minh linh tính."Nàng...", "Ta đã nhớ ra rồi!"Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Sau này nếu chàng còn bỏ ta lại, chàng sẽ không còn tìm được ta nữa đâu!""Không đâu...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ mỉm cười nói.Mà lúc này, cô gái đứng vững giữa không trung kia cũng đi đến gần Trần Nhất Mặc."Nhất… Mặc...", cô gái nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trong phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần chần chờ bất an."Uyển Nguyệt?"