“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7186: Ngôi làng ma

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn lão đạo sĩ nói: "Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, ba vị này, Trần Nhất Mặc ta so với bọn họ thì như thế nào?"Lão đạo sĩ vô cùng cáo già, nghe được câu hỏi này làm sao mà không hiểu."Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là bốn người đại diện cho nhân vật kiệt xuất xuất hiện trong Trung Tam Thiên gần bốn, năm vạn năm qua"."Đệ tử của bốn người này đương nhiên cũng đều là thiên tài hàng đầu, Mặc Hoàng không hề thua kém ba người kia!"Trần Nhất Mặc nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ nói một câu cảm ơn rồi rời đi.Lôi Nguyên Lãng cũng vô cùng vui vẻ vì đã kết bạn được với mấy người Tần Ninh, tạm biệt rời đi.Sư đồ năm người trở về quán rượu.Trên đường đi, rốt cuộc Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư phụ, có vẻ mấy vị sư đệ sư muội vẫn còn khỏe mạnh, người cũng không cần lo lắng".Mạnh khỏe?Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên một cái.Mạnh khỏe chỗ nào?Ngoại trừ Chiêm Ngưng Tuyết đang ở Bắc Tuyết Thiên thì hai người còn lại, Thần Tinh Dịch không biết tung tích, Khúc Phỉ Yên cũng không có tin tức gì, đấy mà là mạnh khỏe ư?Lúc này Lý Huyền Đạo nói: "Quan trọng là không giống ngươi, chỉ mang thêm phiền phức đến cho sư phụ thôi"."Ta nào có, ta không có, ngươi đừng nói nhảm".Diệp Nam Hiên liên tục phủ nhận.Tần Ninh cười nói: "Vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi đánh ta!"Trần Nhất Mặc nghe thấy thế thì lập tức nói: "Ngươi cũng đánh sư phụ?"Diệp Nam Hiên vừa muốn trả lời, lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc.Cái gì gọi là ngươi cũng thế?Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu ra gì đó.Trở lại trong quán rượu, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cùng nhau xuất hiện.Thấy hai người nghiêm nghị nhìn mình, Tần Ninh không khỏi nói: "Sao vậy?""Sư đồ năm người đi ra ngoài một chuyến, lại gây ra phiền toái gì hả?"Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà mà Diệp Viên Viên rót cho lên, cười nói: "Ta đâu có gây phiền toái gì"."Nghe nói nhà họ Nguyên bên kia triệu hồi đám đệ tử đến thần Nguyên Thành, có liên quan gì đến chàng không?"Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói."Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ một lần mà thôi, vừa vặn đụng phải người nhà họ Nguyên cho nên xử lý một thể".Tần Ninh lập tức cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật".

Lúc này Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn lão đạo sĩ nói: "Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, ba vị này, Trần Nhất Mặc ta so với bọn họ thì như thế nào?"

Lão đạo sĩ vô cùng cáo già, nghe được câu hỏi này làm sao mà không hiểu.

"Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là bốn người đại diện cho nhân vật kiệt xuất xuất hiện trong Trung Tam Thiên gần bốn, năm vạn năm qua".

"Đệ tử của bốn người này đương nhiên cũng đều là thiên tài hàng đầu, Mặc Hoàng không hề thua kém ba người kia!"

Trần Nhất Mặc nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.

Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ nói một câu cảm ơn rồi rời đi.

Lôi Nguyên Lãng cũng vô cùng vui vẻ vì đã kết bạn được với mấy người Tần Ninh, tạm biệt rời đi.

Sư đồ năm người trở về quán rượu.

Trên đường đi, rốt cuộc Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư phụ, có vẻ mấy vị sư đệ sư muội vẫn còn khỏe mạnh, người cũng không cần lo lắng".

Mạnh khỏe?

Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên một cái.

Mạnh khỏe chỗ nào?

Ngoại trừ Chiêm Ngưng Tuyết đang ở Bắc Tuyết Thiên thì hai người còn lại, Thần Tinh Dịch không biết tung tích, Khúc Phỉ Yên cũng không có tin tức gì, đấy mà là mạnh khỏe ư?

Lúc này Lý Huyền Đạo nói: "Quan trọng là không giống ngươi, chỉ mang thêm phiền phức đến cho sư phụ thôi".

"Ta nào có, ta không có, ngươi đừng nói nhảm".

Diệp Nam Hiên liên tục phủ nhận.

Tần Ninh cười nói: "Vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi đánh ta!"

Trần Nhất Mặc nghe thấy thế thì lập tức nói: "Ngươi cũng đánh sư phụ?"

Diệp Nam Hiên vừa muốn trả lời, lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc.

Cái gì gọi là ngươi cũng thế?

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu ra gì đó.

Trở lại trong quán rượu, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cùng nhau xuất hiện.

Thấy hai người nghiêm nghị nhìn mình, Tần Ninh không khỏi nói: "Sao vậy?"

"Sư đồ năm người đi ra ngoài một chuyến, lại gây ra phiền toái gì hả?"

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà mà Diệp Viên Viên rót cho lên, cười nói: "Ta đâu có gây phiền toái gì".

"Nghe nói nhà họ Nguyên bên kia triệu hồi đám đệ tử đến thần Nguyên Thành, có liên quan gì đến chàng không?"

Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói.

"Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ một lần mà thôi, vừa vặn đụng phải người nhà họ Nguyên cho nên xử lý một thể".

Tần Ninh lập tức cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn lão đạo sĩ nói: "Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, ba vị này, Trần Nhất Mặc ta so với bọn họ thì như thế nào?"Lão đạo sĩ vô cùng cáo già, nghe được câu hỏi này làm sao mà không hiểu."Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là bốn người đại diện cho nhân vật kiệt xuất xuất hiện trong Trung Tam Thiên gần bốn, năm vạn năm qua"."Đệ tử của bốn người này đương nhiên cũng đều là thiên tài hàng đầu, Mặc Hoàng không hề thua kém ba người kia!"Trần Nhất Mặc nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ nói một câu cảm ơn rồi rời đi.Lôi Nguyên Lãng cũng vô cùng vui vẻ vì đã kết bạn được với mấy người Tần Ninh, tạm biệt rời đi.Sư đồ năm người trở về quán rượu.Trên đường đi, rốt cuộc Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư phụ, có vẻ mấy vị sư đệ sư muội vẫn còn khỏe mạnh, người cũng không cần lo lắng".Mạnh khỏe?Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên một cái.Mạnh khỏe chỗ nào?Ngoại trừ Chiêm Ngưng Tuyết đang ở Bắc Tuyết Thiên thì hai người còn lại, Thần Tinh Dịch không biết tung tích, Khúc Phỉ Yên cũng không có tin tức gì, đấy mà là mạnh khỏe ư?Lúc này Lý Huyền Đạo nói: "Quan trọng là không giống ngươi, chỉ mang thêm phiền phức đến cho sư phụ thôi"."Ta nào có, ta không có, ngươi đừng nói nhảm".Diệp Nam Hiên liên tục phủ nhận.Tần Ninh cười nói: "Vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi đánh ta!"Trần Nhất Mặc nghe thấy thế thì lập tức nói: "Ngươi cũng đánh sư phụ?"Diệp Nam Hiên vừa muốn trả lời, lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc.Cái gì gọi là ngươi cũng thế?Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu ra gì đó.Trở lại trong quán rượu, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cùng nhau xuất hiện.Thấy hai người nghiêm nghị nhìn mình, Tần Ninh không khỏi nói: "Sao vậy?""Sư đồ năm người đi ra ngoài một chuyến, lại gây ra phiền toái gì hả?"Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà mà Diệp Viên Viên rót cho lên, cười nói: "Ta đâu có gây phiền toái gì"."Nghe nói nhà họ Nguyên bên kia triệu hồi đám đệ tử đến thần Nguyên Thành, có liên quan gì đến chàng không?"Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói."Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ một lần mà thôi, vừa vặn đụng phải người nhà họ Nguyên cho nên xử lý một thể".Tần Ninh lập tức cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật".

Chương 7186: Ngôi làng ma