“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7247: Tiếp theo sẽ tiếp cận Trương Hiểu Bình như thế nào?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba con chó vàng lúc này nằm ở đỉnh núi, vẫn có dáng vẻ lười biếng như thường lệ."Trần Nhất Mặc, ngươi không đi tìm sư phụ ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi sao?"Đại Hoàng mở miệng hỏi."Đi đâu tìm?"Nghe được lời này của Trần Nhất Mặc, Đại Hoàng sửng sốt.Cũng đúng.Đi đâu tìm bây giờ?Vùng đất thánh táng này rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người! "Vậy ngươi không đi tìm linh uẩn sao?"Nhị Hoàng mở miệng hỏi: "Linh uẩn truyền thừa, mấy ngày nay nghe nói từng vị linh giả Cực Cảnh, võ giả Chí Tôn đều đến cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, đúng là không thể tưởng tượng nổi".Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc lại dửng dưng ừ một tiếng, nhìn về phía ba con chó vàng, tùy ý nói: "Trần Nhất Mặc ta chính là Mặc Hoàng, bản thân chính là cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, linh uẩn nơi này đều là của những võ giả cấp đế đã chết gần mấy vạn năm, mấy chục vạn năm qua"."Linh uẩn của bọn họ sao xứng với Trần Nhất Mặc ta chứ?"Giờ phút này Trần Nhất Mặc nhìn như thế ngoại cao nhân xa rời thế giới, dửng dưng mà nho nhã.Ba con chó vàng đều khinh bỉ đưa mắt tới.Bốn trăm năm sống chung sớm chiều, ba con chó vàng đã sớm hiểu rõ về Trần Nhất Mặc rồi.Trước kia là thích thể hiện trước mặt chó, lừa gạt bọn họ.Bây giờ đã học được cách thể hiện trước mặt người khác rồi, nhưng mà... thực lực cảnh giới lúc được lúc không được đúng là khôi hài! Lúc này Tam Hoàng mở miệng nói: "Vậy ngươi không đi tìm đồ sư phụ ngươi để lại cho ngươi à?Không phải ngươi nói vật đó rất quan trọng sao?Còn quan trọng hơn mạng ngươi mà?"Nghe thấy thế, Trần Nhất Mặc liền ngây ra.Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên phía xa, bóng vài người thanh niên nam nữ rơi xuống chỗ này, đứng ở dưới chân núi nhìn về phía đỉnh núi cao."Các ngươi nhìn xem, nơi đó có một bóng người!""Là linh uẩn!""Gần đây mọi người tìm được linh uẩn, hoặc là ở trong núi cao, hoặc là ở ao đầm, còn có ở giữa hồ nữa, đây nhất định cũng là một linh uẩn"."Chẳng qua là linh uẩn này đúng là kỳ quái, ta nghe nói những linh uẩn kia đều có ánh sáng bay lên tận trời, đứng xa cũng có thể thấy, cái này thì...", "Ngươi biết cái gì chứ?"
Ba con chó vàng lúc này nằm ở đỉnh núi, vẫn có dáng vẻ lười biếng như thường lệ.
"Trần Nhất Mặc, ngươi không đi tìm sư phụ ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi sao?"
Đại Hoàng mở miệng hỏi.
"Đi đâu tìm?"
Nghe được lời này của Trần Nhất Mặc, Đại Hoàng sửng sốt.
Cũng đúng.
Đi đâu tìm bây giờ?
Vùng đất thánh táng này rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người! "Vậy ngươi không đi tìm linh uẩn sao?"
Nhị Hoàng mở miệng hỏi: "Linh uẩn truyền thừa, mấy ngày nay nghe nói từng vị linh giả Cực Cảnh, võ giả Chí Tôn đều đến cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, đúng là không thể tưởng tượng nổi".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc lại dửng dưng ừ một tiếng, nhìn về phía ba con chó vàng, tùy ý nói: "Trần Nhất Mặc ta chính là Mặc Hoàng, bản thân chính là cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, linh uẩn nơi này đều là của những võ giả cấp đế đã chết gần mấy vạn năm, mấy chục vạn năm qua".
"Linh uẩn của bọn họ sao xứng với Trần Nhất Mặc ta chứ?"
Giờ phút này Trần Nhất Mặc nhìn như thế ngoại cao nhân xa rời thế giới, dửng dưng mà nho nhã.
Ba con chó vàng đều khinh bỉ đưa mắt tới.
Bốn trăm năm sống chung sớm chiều, ba con chó vàng đã sớm hiểu rõ về Trần Nhất Mặc rồi.
Trước kia là thích thể hiện trước mặt chó, lừa gạt bọn họ.
Bây giờ đã học được cách thể hiện trước mặt người khác rồi, nhưng mà... thực lực cảnh giới lúc được lúc không được đúng là khôi hài! Lúc này Tam Hoàng mở miệng nói: "Vậy ngươi không đi tìm đồ sư phụ ngươi để lại cho ngươi à?
Không phải ngươi nói vật đó rất quan trọng sao?
Còn quan trọng hơn mạng ngươi mà?"
Nghe thấy thế, Trần Nhất Mặc liền ngây ra.
Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên phía xa, bóng vài người thanh niên nam nữ rơi xuống chỗ này, đứng ở dưới chân núi nhìn về phía đỉnh núi cao.
"Các ngươi nhìn xem, nơi đó có một bóng người!"
"Là linh uẩn!"
"Gần đây mọi người tìm được linh uẩn, hoặc là ở trong núi cao, hoặc là ở ao đầm, còn có ở giữa hồ nữa, đây nhất định cũng là một linh uẩn".
"Chẳng qua là linh uẩn này đúng là kỳ quái, ta nghe nói những linh uẩn kia đều có ánh sáng bay lên tận trời, đứng xa cũng có thể thấy, cái này thì...", "Ngươi biết cái gì chứ?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba con chó vàng lúc này nằm ở đỉnh núi, vẫn có dáng vẻ lười biếng như thường lệ."Trần Nhất Mặc, ngươi không đi tìm sư phụ ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi sao?"Đại Hoàng mở miệng hỏi."Đi đâu tìm?"Nghe được lời này của Trần Nhất Mặc, Đại Hoàng sửng sốt.Cũng đúng.Đi đâu tìm bây giờ?Vùng đất thánh táng này rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người! "Vậy ngươi không đi tìm linh uẩn sao?"Nhị Hoàng mở miệng hỏi: "Linh uẩn truyền thừa, mấy ngày nay nghe nói từng vị linh giả Cực Cảnh, võ giả Chí Tôn đều đến cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, đúng là không thể tưởng tượng nổi".Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc lại dửng dưng ừ một tiếng, nhìn về phía ba con chó vàng, tùy ý nói: "Trần Nhất Mặc ta chính là Mặc Hoàng, bản thân chính là cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, linh uẩn nơi này đều là của những võ giả cấp đế đã chết gần mấy vạn năm, mấy chục vạn năm qua"."Linh uẩn của bọn họ sao xứng với Trần Nhất Mặc ta chứ?"Giờ phút này Trần Nhất Mặc nhìn như thế ngoại cao nhân xa rời thế giới, dửng dưng mà nho nhã.Ba con chó vàng đều khinh bỉ đưa mắt tới.Bốn trăm năm sống chung sớm chiều, ba con chó vàng đã sớm hiểu rõ về Trần Nhất Mặc rồi.Trước kia là thích thể hiện trước mặt chó, lừa gạt bọn họ.Bây giờ đã học được cách thể hiện trước mặt người khác rồi, nhưng mà... thực lực cảnh giới lúc được lúc không được đúng là khôi hài! Lúc này Tam Hoàng mở miệng nói: "Vậy ngươi không đi tìm đồ sư phụ ngươi để lại cho ngươi à?Không phải ngươi nói vật đó rất quan trọng sao?Còn quan trọng hơn mạng ngươi mà?"Nghe thấy thế, Trần Nhất Mặc liền ngây ra.Mà vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên phía xa, bóng vài người thanh niên nam nữ rơi xuống chỗ này, đứng ở dưới chân núi nhìn về phía đỉnh núi cao."Các ngươi nhìn xem, nơi đó có một bóng người!""Là linh uẩn!""Gần đây mọi người tìm được linh uẩn, hoặc là ở trong núi cao, hoặc là ở ao đầm, còn có ở giữa hồ nữa, đây nhất định cũng là một linh uẩn"."Chẳng qua là linh uẩn này đúng là kỳ quái, ta nghe nói những linh uẩn kia đều có ánh sáng bay lên tận trời, đứng xa cũng có thể thấy, cái này thì...", "Ngươi biết cái gì chứ?"