“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7266: "Anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này trên đỉnh núi là từng cung đình hùng vĩ nguy nga.Mà ở nơi đó có một bóng người cao đến trăm trượng ngạo nghễ đứng."Chào mừng các ngươi tới chỗ này".Âm thanh vang dội truyền ra từ trong miệng bóng người cao trăm trượng kia.Tám người bao gồm cả Tần Ninh đều thi nhau đề phòng cẩn thận."Giả thần giả quỷ!"Một người đàn ông áo đen trong đó quát lên: "Ai?"Giờ phút này bóng người trăm trượng kia đã đi từ bên ngoài cung đình trên đỉnh núi cao cuối cùng kia đến trên đỉnh đầu tám người trong nháy mắt.Chỉ trong phút chốc, bóng người trăm trượng đã đứng trên đỉnh đầu tám người, ánh mắt nhìn chằm chằm tám người giống như một vị thần nhìn xuống con kiến hôi trên thế gian vậy."Ta là Phong Trần, cũng là linh uẩn lần này!"Phong Trần! Sắc mặt một thanh niên mập mạp lập tức biến đổi, đột nhiên nói: "Hai mươi vạn năm trước, Thượng Nguyên Thiên, tộc trưởng Phong Trần của nhà họ Phong, Phong Trần Đại Đế, là ngươi!"Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người còn lại cũng đều lần lượt biến đổi.Phong Trần Đại Đế! Là một người từ hai mươi vạn năm trước! Cấp bậc này đối với bọn họ mà nói, giống như là mơ vậy."Là ta!"Bóng người trăm trượng tùy tiện nói: "Tám người các ngươi tới chỗ này chính là để cướp lấy linh uẩn, chẳng qua là linh uẩn chỉ có thể thuộc về một người, bảy người còn lại sẽ phải về tay không".Nghe thấy vậy, vẻ mặt bảy người vô cùng thận trọng đề phòng.Bây giờ, mọi người có thể coi là kẻ địch của nhau rồi.Phong Trần Đại Đế lại cười nói: "Không cần quá khẩn trương...", "Cho dù cuối cùng linh uẩn chỉ thuộc về một người, mấy người còn lại không có được linh uẩn, cũng sẽ không chết"."Bản thân ta chính là một người đã chết, cần gì phải vì vật của người chết để giết người chứ!"Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ngươi thật sự từ bi như thế thì bên ngoài cũng sẽ không là cảnh máu chảy thành sông!"Bảy người còn lại nghe thấy thế đều rối rít gật đầu.Lời của người này không thể tin.Phong Trần Đại Đế cười nói: "Những việc bên ngoài là phải đi qua, nếu không lúc tranh đoạt linh uẩn ở nơi này, bọn họ cũng sẽ chết, đây chỉ là khuyên bọn họ lùi bước thôi".

Lúc này trên đỉnh núi là từng cung đình hùng vĩ nguy nga.

Mà ở nơi đó có một bóng người cao đến trăm trượng ngạo nghễ đứng.

"Chào mừng các ngươi tới chỗ này".

Âm thanh vang dội truyền ra từ trong miệng bóng người cao trăm trượng kia.

Tám người bao gồm cả Tần Ninh đều thi nhau đề phòng cẩn thận.

"Giả thần giả quỷ!"

Một người đàn ông áo đen trong đó quát lên: "Ai?"

Giờ phút này bóng người trăm trượng kia đã đi từ bên ngoài cung đình trên đỉnh núi cao cuối cùng kia đến trên đỉnh đầu tám người trong nháy mắt.

Chỉ trong phút chốc, bóng người trăm trượng đã đứng trên đỉnh đầu tám người, ánh mắt nhìn chằm chằm tám người giống như một vị thần nhìn xuống con kiến hôi trên thế gian vậy.

"Ta là Phong Trần, cũng là linh uẩn lần này!"

Phong Trần! Sắc mặt một thanh niên mập mạp lập tức biến đổi, đột nhiên nói: "Hai mươi vạn năm trước, Thượng Nguyên Thiên, tộc trưởng Phong Trần của nhà họ Phong, Phong Trần Đại Đế, là ngươi!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người còn lại cũng đều lần lượt biến đổi.

Phong Trần Đại Đế! Là một người từ hai mươi vạn năm trước! Cấp bậc này đối với bọn họ mà nói, giống như là mơ vậy.

"Là ta!"

Bóng người trăm trượng tùy tiện nói: "Tám người các ngươi tới chỗ này chính là để cướp lấy linh uẩn, chẳng qua là linh uẩn chỉ có thể thuộc về một người, bảy người còn lại sẽ phải về tay không".

Nghe thấy vậy, vẻ mặt bảy người vô cùng thận trọng đề phòng.

Bây giờ, mọi người có thể coi là kẻ địch của nhau rồi.

Phong Trần Đại Đế lại cười nói: "Không cần quá khẩn trương...", "Cho dù cuối cùng linh uẩn chỉ thuộc về một người, mấy người còn lại không có được linh uẩn, cũng sẽ không chết".

"Bản thân ta chính là một người đã chết, cần gì phải vì vật của người chết để giết người chứ!"

Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ngươi thật sự từ bi như thế thì bên ngoài cũng sẽ không là cảnh máu chảy thành sông!"

Bảy người còn lại nghe thấy thế đều rối rít gật đầu.

Lời của người này không thể tin.

Phong Trần Đại Đế cười nói: "Những việc bên ngoài là phải đi qua, nếu không lúc tranh đoạt linh uẩn ở nơi này, bọn họ cũng sẽ chết, đây chỉ là khuyên bọn họ lùi bước thôi".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này trên đỉnh núi là từng cung đình hùng vĩ nguy nga.Mà ở nơi đó có một bóng người cao đến trăm trượng ngạo nghễ đứng."Chào mừng các ngươi tới chỗ này".Âm thanh vang dội truyền ra từ trong miệng bóng người cao trăm trượng kia.Tám người bao gồm cả Tần Ninh đều thi nhau đề phòng cẩn thận."Giả thần giả quỷ!"Một người đàn ông áo đen trong đó quát lên: "Ai?"Giờ phút này bóng người trăm trượng kia đã đi từ bên ngoài cung đình trên đỉnh núi cao cuối cùng kia đến trên đỉnh đầu tám người trong nháy mắt.Chỉ trong phút chốc, bóng người trăm trượng đã đứng trên đỉnh đầu tám người, ánh mắt nhìn chằm chằm tám người giống như một vị thần nhìn xuống con kiến hôi trên thế gian vậy."Ta là Phong Trần, cũng là linh uẩn lần này!"Phong Trần! Sắc mặt một thanh niên mập mạp lập tức biến đổi, đột nhiên nói: "Hai mươi vạn năm trước, Thượng Nguyên Thiên, tộc trưởng Phong Trần của nhà họ Phong, Phong Trần Đại Đế, là ngươi!"Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người còn lại cũng đều lần lượt biến đổi.Phong Trần Đại Đế! Là một người từ hai mươi vạn năm trước! Cấp bậc này đối với bọn họ mà nói, giống như là mơ vậy."Là ta!"Bóng người trăm trượng tùy tiện nói: "Tám người các ngươi tới chỗ này chính là để cướp lấy linh uẩn, chẳng qua là linh uẩn chỉ có thể thuộc về một người, bảy người còn lại sẽ phải về tay không".Nghe thấy vậy, vẻ mặt bảy người vô cùng thận trọng đề phòng.Bây giờ, mọi người có thể coi là kẻ địch của nhau rồi.Phong Trần Đại Đế lại cười nói: "Không cần quá khẩn trương...", "Cho dù cuối cùng linh uẩn chỉ thuộc về một người, mấy người còn lại không có được linh uẩn, cũng sẽ không chết"."Bản thân ta chính là một người đã chết, cần gì phải vì vật của người chết để giết người chứ!"Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ngươi thật sự từ bi như thế thì bên ngoài cũng sẽ không là cảnh máu chảy thành sông!"Bảy người còn lại nghe thấy thế đều rối rít gật đầu.Lời của người này không thể tin.Phong Trần Đại Đế cười nói: "Những việc bên ngoài là phải đi qua, nếu không lúc tranh đoạt linh uẩn ở nơi này, bọn họ cũng sẽ chết, đây chỉ là khuyên bọn họ lùi bước thôi".

Chương 7266: "Anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc".