“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7298: "Ông vẫn vô dụng như trước nhỉ!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hơn nữa dường như đã biết ở đây sẽ xảy ra một cuộc chiến.Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, nói: "Là ai nói cho ngươi tới chỗ này?""Là ai cũng không quan trọng".Sắc mặt Chu Hạc lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt cứ như ăn sống người ta nhìn chằm chằm Tần Ninh, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm một đại đao dài hơn một trượng trong tay."Bởi vì nhất định ngươi sẽ chết ở chỗ này!"Giọng nói lạnh lùng của Chu Hạc vang lên."Ta biết ngươi có thể dung hợp Đan Điển, chém chết đế giả, nhưng ta không tin ngươi có thể dung hợp mà không phải trả bất cứ cái giá nào!""Phải hay không phải, ta tình nguyện lấy mạng mình ra thử!"Chu Hạc hét lên một tiếng, cầm đao xông ra.Mà bảy người bên cạnh cũng đều là cảnh giới tôn giả tầng năm, tầng sáu.Trong nháy mắt tám người đã tản ra, bao vây Tần Ninh và Diệp Viên Viên.Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh lùng nhìn về phía tám người.Lúc này ánh sáng của Tịnh Trần Châu tỏa ra xung quanh.Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, bùng nổ kinh khủng truyền ra.Lực phong ấn lại ngưng tụ ra lần nữa.Giờ phút này, ánh mắt tám người Chu Hạc đều biến đổi.Tám người bọn họ đều là cảnh giới tôn giả tầng năm tầng sáu tầng bảy, nhưng áp lực của Tịnh Trần Châu đối với bọn họ lại khiến tám người lập tức cảm giác được thực lực cả người gần như đã mất đi hơn nửa.Quan trọng nhất chính là loại cảm giác ngăn cách đó! Cứ như trời đất lúc này đều bị tách rời ra vậy.Bọn họ tựa như từng cá thể độc lập, nhỏ yếu, cô độc, lại yếu ớt."Tịnh Trần Châu đúng là không tệ…”, Tần Ninh lẩm bẩm, Tề Tiêu Kiếm xuất hiện lần nữa.Hắn bước ra, từng người lần lượt hét lên rồi ngã gục, đầu bay ra.Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba lần lượt chết đi... Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, giễu cợt nói: "Là ai nói cho các ngươi ta ở chỗ này?"Chu Hạc cầm đại đao trong tay, nhưng căn bản không biết chém về phía nào.Ở bên trong không gian này, dường như Tần Ninh là chúa tể duy nhất, tồn tại duy nhất.Trong nháy mắt, bốn người đã toi mạng.Cơn giận dữ vừa rồi của Chu Hạc lúc này đã vơi đi hơn nửa.Chuyện này... Ông ta căn bản chưa thể phát huy ra được thực lực chân chính của mình thì đã bị đánh bại rồi."Là ai?"Lại một người nữa ngã vào trong trong vũng máu.

Hơn nữa dường như đã biết ở đây sẽ xảy ra một cuộc chiến.

Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, nói: "Là ai nói cho ngươi tới chỗ này?"

"Là ai cũng không quan trọng".

Sắc mặt Chu Hạc lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt cứ như ăn sống người ta nhìn chằm chằm Tần Ninh, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm một đại đao dài hơn một trượng trong tay.

"Bởi vì nhất định ngươi sẽ chết ở chỗ này!"

Giọng nói lạnh lùng của Chu Hạc vang lên.

"Ta biết ngươi có thể dung hợp Đan Điển, chém chết đế giả, nhưng ta không tin ngươi có thể dung hợp mà không phải trả bất cứ cái giá nào!"

"Phải hay không phải, ta tình nguyện lấy mạng mình ra thử!"

Chu Hạc hét lên một tiếng, cầm đao xông ra.

Mà bảy người bên cạnh cũng đều là cảnh giới tôn giả tầng năm, tầng sáu.

Trong nháy mắt tám người đã tản ra, bao vây Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh lùng nhìn về phía tám người.

Lúc này ánh sáng của Tịnh Trần Châu tỏa ra xung quanh.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, bùng nổ kinh khủng truyền ra.

Lực phong ấn lại ngưng tụ ra lần nữa.

Giờ phút này, ánh mắt tám người Chu Hạc đều biến đổi.

Tám người bọn họ đều là cảnh giới tôn giả tầng năm tầng sáu tầng bảy, nhưng áp lực của Tịnh Trần Châu đối với bọn họ lại khiến tám người lập tức cảm giác được thực lực cả người gần như đã mất đi hơn nửa.

Quan trọng nhất chính là loại cảm giác ngăn cách đó! Cứ như trời đất lúc này đều bị tách rời ra vậy.

Bọn họ tựa như từng cá thể độc lập, nhỏ yếu, cô độc, lại yếu ớt.

"Tịnh Trần Châu đúng là không tệ…”, Tần Ninh lẩm bẩm, Tề Tiêu Kiếm xuất hiện lần nữa.

Hắn bước ra, từng người lần lượt hét lên rồi ngã gục, đầu bay ra.

Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba lần lượt chết đi... Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, giễu cợt nói: "Là ai nói cho các ngươi ta ở chỗ này?"

Chu Hạc cầm đại đao trong tay, nhưng căn bản không biết chém về phía nào.

Ở bên trong không gian này, dường như Tần Ninh là chúa tể duy nhất, tồn tại duy nhất.

Trong nháy mắt, bốn người đã toi mạng.

Cơn giận dữ vừa rồi của Chu Hạc lúc này đã vơi đi hơn nửa.

Chuyện này... Ông ta căn bản chưa thể phát huy ra được thực lực chân chính của mình thì đã bị đánh bại rồi.

"Là ai?"

Lại một người nữa ngã vào trong trong vũng máu.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hơn nữa dường như đã biết ở đây sẽ xảy ra một cuộc chiến.Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, nói: "Là ai nói cho ngươi tới chỗ này?""Là ai cũng không quan trọng".Sắc mặt Chu Hạc lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt cứ như ăn sống người ta nhìn chằm chằm Tần Ninh, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm một đại đao dài hơn một trượng trong tay."Bởi vì nhất định ngươi sẽ chết ở chỗ này!"Giọng nói lạnh lùng của Chu Hạc vang lên."Ta biết ngươi có thể dung hợp Đan Điển, chém chết đế giả, nhưng ta không tin ngươi có thể dung hợp mà không phải trả bất cứ cái giá nào!""Phải hay không phải, ta tình nguyện lấy mạng mình ra thử!"Chu Hạc hét lên một tiếng, cầm đao xông ra.Mà bảy người bên cạnh cũng đều là cảnh giới tôn giả tầng năm, tầng sáu.Trong nháy mắt tám người đã tản ra, bao vây Tần Ninh và Diệp Viên Viên.Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh lùng nhìn về phía tám người.Lúc này ánh sáng của Tịnh Trần Châu tỏa ra xung quanh.Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, bùng nổ kinh khủng truyền ra.Lực phong ấn lại ngưng tụ ra lần nữa.Giờ phút này, ánh mắt tám người Chu Hạc đều biến đổi.Tám người bọn họ đều là cảnh giới tôn giả tầng năm tầng sáu tầng bảy, nhưng áp lực của Tịnh Trần Châu đối với bọn họ lại khiến tám người lập tức cảm giác được thực lực cả người gần như đã mất đi hơn nửa.Quan trọng nhất chính là loại cảm giác ngăn cách đó! Cứ như trời đất lúc này đều bị tách rời ra vậy.Bọn họ tựa như từng cá thể độc lập, nhỏ yếu, cô độc, lại yếu ớt."Tịnh Trần Châu đúng là không tệ…”, Tần Ninh lẩm bẩm, Tề Tiêu Kiếm xuất hiện lần nữa.Hắn bước ra, từng người lần lượt hét lên rồi ngã gục, đầu bay ra.Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba lần lượt chết đi... Tần Ninh nhìn về phía Chu Hạc, giễu cợt nói: "Là ai nói cho các ngươi ta ở chỗ này?"Chu Hạc cầm đại đao trong tay, nhưng căn bản không biết chém về phía nào.Ở bên trong không gian này, dường như Tần Ninh là chúa tể duy nhất, tồn tại duy nhất.Trong nháy mắt, bốn người đã toi mạng.Cơn giận dữ vừa rồi của Chu Hạc lúc này đã vơi đi hơn nửa.Chuyện này... Ông ta căn bản chưa thể phát huy ra được thực lực chân chính của mình thì đã bị đánh bại rồi."Là ai?"Lại một người nữa ngã vào trong trong vũng máu.

Chương 7298: "Ông vẫn vô dụng như trước nhỉ!"