“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7314: "Ngươi nghĩ ta là người chết sao?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đang bị hai đạo sức mạnh linh uẩn giam cầm nên không thể cử động được dù chỉ một chút.Huyền Thiên nhìn hai người, chế nhạo: "Tới nước này rồi mà còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa à? Tưởng ta làm bùn nhão thật chắc?"“Phong ấn đã được giải trừ, thân con rối của ta không còn bị ai khống chế nữa, Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn cũng đã bị chính ngươi phá hủy mà ngươi còn ở đó lừa ta được ư?”Tần Ninh đưa mắt về phía Huyền Thiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi khờ thế, ta nói mà cũng tin à!"Nét mặt Huyền Thiên tức thì cứng đờ."Ta thấy tận mắt Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn bị ngươi phá hủy, ta cũng được giải trừ phong ấn rồi mà!""Thì đúng rồi đấy!"Tần Ninh phán một câu xanh rờn: "Nhưng ta ghi nhớ lại hết trước khi phá hủy rồi tạo cái mới là được thôi".Sau khi nói xong, hắn nắm chặt hai tay, hai đạo phù ấn chợt hiện ra.Trong chớp mắt, hai ký hiệu in lên bề mặt cơ thể Huyền Thiên.Dưới sự điều khiển của Tần Ninh, ký hiệu của hai đạo phù ấn trên bề mặt cơ thể Huyền Thiên ngày một sáng hơn."Á...", mấy tiếng la gào thống thiết vang lên, cơ thể Huyền Thiên bị nhấn chìm trong ánh lửa, bị bốc cháy cả người khiến cho hắn ta trông như người lửa vậy, thê thảm vô cùng."Đúng là khờ khạo mà".Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía thân thể Huyền Thiên, nói: "Triệt tiêu cơ quan của linh uẩn này mau!"Huyền Thiên run như cầy sấy, dù vậy hắn ta vẫn phải dùng hai tay kết ấn, giải trừ cơ quan theo mệnh lệnh của Tần Ninh.Những đạo văn ấn trói buộc Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã biến mất.Hắn bước lên một bước, nhìn Huyền Thiên và hờ hững hỏi: "Diễn kịch với ngươi cả buổi nên ngươi tự thấy mình vô địch thật đấy à?""Bộ không biết mình mấy cân, mấy lượng hay gì?"Giờ phút này, Huyền Thiên nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn ta hét toáng lên: "Không thể nào!""Gì mà không thể nào?""Trấn Thiên Đế và Thiên Thường đã phải dành biết bao nhiêu công sức mới thiết kế và ngưng tụ ra được hai đạo phù ấn phức tạp, rườm rà đó, làm sao ngươi có thể... sao ngươi có thể nắm giữ được chúng chứ!"Sao Tần Ninh có thể nhớ như in phù ấn khống chế mà hai người kia phải dành mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu và chế tạo ra được chỉ trong khoảng thời gian nhìn thấy ngắn ngủi, đã vậy còn thi triển một cách dễ dàng vậy chứ! Chuyện này quá khó tin!"Bàn về thuật con rối thì chúng phải gọi ta là tổ tông nữa cơ".Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai cánh tay của Huyền Thiên.Hai đạo phù ấn đó vững vàng đi vào bên trong cơ thể của Huyền Thiên.Cuối cùng, vẻ mặt bặm trợn của Huyền Thiên biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh."Bái kiến chủ thượng!"Huyền Thiên cúi người lạy, nói với vẻ cung kính.
Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đang bị hai đạo sức mạnh linh uẩn giam cầm nên không thể cử động được dù chỉ một chút.
Huyền Thiên nhìn hai người, chế nhạo: "Tới nước này rồi mà còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa à? Tưởng ta làm bùn nhão thật chắc?"
“Phong ấn đã được giải trừ, thân con rối của ta không còn bị ai khống chế nữa, Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn cũng đã bị chính ngươi phá hủy mà ngươi còn ở đó lừa ta được ư?”
Tần Ninh đưa mắt về phía Huyền Thiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi khờ thế, ta nói mà cũng tin à!"
Nét mặt Huyền Thiên tức thì cứng đờ.
"Ta thấy tận mắt Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn bị ngươi phá hủy, ta cũng được giải trừ phong ấn rồi mà!"
"Thì đúng rồi đấy!"
Tần Ninh phán một câu xanh rờn: "Nhưng ta ghi nhớ lại hết trước khi phá hủy rồi tạo cái mới là được thôi".
Sau khi nói xong, hắn nắm chặt hai tay, hai đạo phù ấn chợt hiện ra.
Trong chớp mắt, hai ký hiệu in lên bề mặt cơ thể Huyền Thiên.
Dưới sự điều khiển của Tần Ninh, ký hiệu của hai đạo phù ấn trên bề mặt cơ thể Huyền Thiên ngày một sáng hơn.
"Á...", mấy tiếng la gào thống thiết vang lên, cơ thể Huyền Thiên bị nhấn chìm trong ánh lửa, bị bốc cháy cả người khiến cho hắn ta trông như người lửa vậy, thê thảm vô cùng.
"Đúng là khờ khạo mà".
Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía thân thể Huyền Thiên, nói: "Triệt tiêu cơ quan của linh uẩn này mau!"
Huyền Thiên run như cầy sấy, dù vậy hắn ta vẫn phải dùng hai tay kết ấn, giải trừ cơ quan theo mệnh lệnh của Tần Ninh.
Những đạo văn ấn trói buộc Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã biến mất.
Hắn bước lên một bước, nhìn Huyền Thiên và hờ hững hỏi: "Diễn kịch với ngươi cả buổi nên ngươi tự thấy mình vô địch thật đấy à?"
"Bộ không biết mình mấy cân, mấy lượng hay gì?"
Giờ phút này, Huyền Thiên nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn ta hét toáng lên: "Không thể nào!"
"Gì mà không thể nào?"
"Trấn Thiên Đế và Thiên Thường đã phải dành biết bao nhiêu công sức mới thiết kế và ngưng tụ ra được hai đạo phù ấn phức tạp, rườm rà đó, làm sao ngươi có thể... sao ngươi có thể nắm giữ được chúng chứ!"
Sao Tần Ninh có thể nhớ như in phù ấn khống chế mà hai người kia phải dành mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu và chế tạo ra được chỉ trong khoảng thời gian nhìn thấy ngắn ngủi, đã vậy còn thi triển một cách dễ dàng vậy chứ! Chuyện này quá khó tin!
"Bàn về thuật con rối thì chúng phải gọi ta là tổ tông nữa cơ".
Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai cánh tay của Huyền Thiên.
Hai đạo phù ấn đó vững vàng đi vào bên trong cơ thể của Huyền Thiên.
Cuối cùng, vẻ mặt bặm trợn của Huyền Thiên biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh.
"Bái kiến chủ thượng!"
Huyền Thiên cúi người lạy, nói với vẻ cung kính.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đang bị hai đạo sức mạnh linh uẩn giam cầm nên không thể cử động được dù chỉ một chút.Huyền Thiên nhìn hai người, chế nhạo: "Tới nước này rồi mà còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa à? Tưởng ta làm bùn nhão thật chắc?"“Phong ấn đã được giải trừ, thân con rối của ta không còn bị ai khống chế nữa, Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn cũng đã bị chính ngươi phá hủy mà ngươi còn ở đó lừa ta được ư?”Tần Ninh đưa mắt về phía Huyền Thiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi khờ thế, ta nói mà cũng tin à!"Nét mặt Huyền Thiên tức thì cứng đờ."Ta thấy tận mắt Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn bị ngươi phá hủy, ta cũng được giải trừ phong ấn rồi mà!""Thì đúng rồi đấy!"Tần Ninh phán một câu xanh rờn: "Nhưng ta ghi nhớ lại hết trước khi phá hủy rồi tạo cái mới là được thôi".Sau khi nói xong, hắn nắm chặt hai tay, hai đạo phù ấn chợt hiện ra.Trong chớp mắt, hai ký hiệu in lên bề mặt cơ thể Huyền Thiên.Dưới sự điều khiển của Tần Ninh, ký hiệu của hai đạo phù ấn trên bề mặt cơ thể Huyền Thiên ngày một sáng hơn."Á...", mấy tiếng la gào thống thiết vang lên, cơ thể Huyền Thiên bị nhấn chìm trong ánh lửa, bị bốc cháy cả người khiến cho hắn ta trông như người lửa vậy, thê thảm vô cùng."Đúng là khờ khạo mà".Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía thân thể Huyền Thiên, nói: "Triệt tiêu cơ quan của linh uẩn này mau!"Huyền Thiên run như cầy sấy, dù vậy hắn ta vẫn phải dùng hai tay kết ấn, giải trừ cơ quan theo mệnh lệnh của Tần Ninh.Những đạo văn ấn trói buộc Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã biến mất.Hắn bước lên một bước, nhìn Huyền Thiên và hờ hững hỏi: "Diễn kịch với ngươi cả buổi nên ngươi tự thấy mình vô địch thật đấy à?""Bộ không biết mình mấy cân, mấy lượng hay gì?"Giờ phút này, Huyền Thiên nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn ta hét toáng lên: "Không thể nào!""Gì mà không thể nào?""Trấn Thiên Đế và Thiên Thường đã phải dành biết bao nhiêu công sức mới thiết kế và ngưng tụ ra được hai đạo phù ấn phức tạp, rườm rà đó, làm sao ngươi có thể... sao ngươi có thể nắm giữ được chúng chứ!"Sao Tần Ninh có thể nhớ như in phù ấn khống chế mà hai người kia phải dành mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu và chế tạo ra được chỉ trong khoảng thời gian nhìn thấy ngắn ngủi, đã vậy còn thi triển một cách dễ dàng vậy chứ! Chuyện này quá khó tin!"Bàn về thuật con rối thì chúng phải gọi ta là tổ tông nữa cơ".Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai cánh tay của Huyền Thiên.Hai đạo phù ấn đó vững vàng đi vào bên trong cơ thể của Huyền Thiên.Cuối cùng, vẻ mặt bặm trợn của Huyền Thiên biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh."Bái kiến chủ thượng!"Huyền Thiên cúi người lạy, nói với vẻ cung kính.