“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7318: Chính là ngày mai!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ đây, Tần Ninh bật tung lên, nhảy qua vài bước, băng qua mười mấy dặm rồi đi tới nơi Diệp Viên Viên đang ngồi.Lúc này, có năm đốm sáng đang vây quanh người Diệp Viên Viên. Năm đốm sáng ấy từ bên ngoài dần dần dung nhập vào trong cơ thể nàng.Đúng lúc đó, tiếng nổ vang trời truyền đến.Diệp Viên Viên từ từ mở mắt ra."Cảnh giới tôn giả tầng năm!"Tần Ninh cười tự hào: "Linh uẩn tốt ở chỗ đó đấy, nó sẽ giúp cảnh giới của nàng tăng lên gấp nhiều lần trong thời gian ngắn nhưng lại không khiến nàng có cảm giác chông chênh, khó nắm bắt"."Và nàng cũng không cần phải dành thời gian để làm quen với sự tăng tiến đột ngột đó, chưa kể nàng cũng có thể vận dụng võ quyết vốn có trong linh uẩn một cách tự nhiên mà không cần phải bỏ công ra học gì cả".Diệp Viên Viên gật đầu."Đi thôi!"Tần Ninh cười nói: "Để ta thử xem khả năng sử dụng Nguyên U Vương Kiếm và một số võ quyết Nguyên U Nữ Đế của nàng như nào rồi".Hai mắt Diệp Viên Viên sáng ngời."Ta sẽ không nương tay vì chàng chỉ là cảnh giới tôn giả tầng một đâu nha"."Được thôi".Vào lúc này, bóng dáng hai người nhoáng cái đã biến mất, lao vụt vào trong núi.Không lâu sau đó, tiếng nổ liên hồi cứ mãi vang vọng trong núi... Những ngày qua, Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau đi trên chuyến lữ trình, trong lúc đó có tự tu luyện phần mình hoặc là đấu với nhau.Dù Tần Ninh đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, trải qua chín đời chín kiếp thì kiếp này hắn vẫn phải tu hành từng chút một và liên tục.Hôm nay, tại một vùng đất hoang vắng, Tần Ninh và Diệp Viên Viên sánh bước cùng nhau.Những ngày qua Tần Ninh không đi tìm đạo tràng Linh Uẩn.Bởi lẽ từ đó đến giờ thì gần như một trăm mười tám nơi cất giấu đạo tràng Linh Uẩn đã bị khai thác cả rồi.Chỉ còn lại một số ít là chưa được tìm ra.Dường như có một tòa thành trì bằng đá mọc lên lấp ló ở điểm cuối cánh đồng hoang.Tường thành đá cao trăm trượng, nhìn qua thành tường thì sẽ thấy những tòa nhà, ngọn tháp bên trong được xây dựng bằng những hòn đá màu xanh khiến cho cả tòa thành trì trông vô cùng huyền diệu.Tần Ninh và Diệp Viên Viên chầm chậm đi vào thành, lúc này đã có kha khá người đợi trong thành.Có điều thành trì khổng lồ lại càng làm nổi bật sự điêu tàn như thể không có chút sức sống nào ở nơi này.Hai người đang đi trên một con phố thì bỗng có một giọng nói cất lên."Tần công tử!"Trong giọng nói ấy ẩn chứa sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, có vẻ chủ nhân của giọng nói đang bất ngờ lắm.
Giờ đây, Tần Ninh bật tung lên, nhảy qua vài bước, băng qua mười mấy dặm rồi đi tới nơi Diệp Viên Viên đang ngồi.
Lúc này, có năm đốm sáng đang vây quanh người Diệp Viên Viên. Năm đốm sáng ấy từ bên ngoài dần dần dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Đúng lúc đó, tiếng nổ vang trời truyền đến.
Diệp Viên Viên từ từ mở mắt ra.
"Cảnh giới tôn giả tầng năm!"
Tần Ninh cười tự hào: "Linh uẩn tốt ở chỗ đó đấy, nó sẽ giúp cảnh giới của nàng tăng lên gấp nhiều lần trong thời gian ngắn nhưng lại không khiến nàng có cảm giác chông chênh, khó nắm bắt".
"Và nàng cũng không cần phải dành thời gian để làm quen với sự tăng tiến đột ngột đó, chưa kể nàng cũng có thể vận dụng võ quyết vốn có trong linh uẩn một cách tự nhiên mà không cần phải bỏ công ra học gì cả".
Diệp Viên Viên gật đầu.
"Đi thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Để ta thử xem khả năng sử dụng Nguyên U Vương Kiếm và một số võ quyết Nguyên U Nữ Đế của nàng như nào rồi".
Hai mắt Diệp Viên Viên sáng ngời.
"Ta sẽ không nương tay vì chàng chỉ là cảnh giới tôn giả tầng một đâu nha".
"Được thôi".
Vào lúc này, bóng dáng hai người nhoáng cái đã biến mất, lao vụt vào trong núi.
Không lâu sau đó, tiếng nổ liên hồi cứ mãi vang vọng trong núi... Những ngày qua, Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau đi trên chuyến lữ trình, trong lúc đó có tự tu luyện phần mình hoặc là đấu với nhau.
Dù Tần Ninh đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, trải qua chín đời chín kiếp thì kiếp này hắn vẫn phải tu hành từng chút một và liên tục.
Hôm nay, tại một vùng đất hoang vắng, Tần Ninh và Diệp Viên Viên sánh bước cùng nhau.
Những ngày qua Tần Ninh không đi tìm đạo tràng Linh Uẩn.
Bởi lẽ từ đó đến giờ thì gần như một trăm mười tám nơi cất giấu đạo tràng Linh Uẩn đã bị khai thác cả rồi.
Chỉ còn lại một số ít là chưa được tìm ra.
Dường như có một tòa thành trì bằng đá mọc lên lấp ló ở điểm cuối cánh đồng hoang.
Tường thành đá cao trăm trượng, nhìn qua thành tường thì sẽ thấy những tòa nhà, ngọn tháp bên trong được xây dựng bằng những hòn đá màu xanh khiến cho cả tòa thành trì trông vô cùng huyền diệu.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên chầm chậm đi vào thành, lúc này đã có kha khá người đợi trong thành.
Có điều thành trì khổng lồ lại càng làm nổi bật sự điêu tàn như thể không có chút sức sống nào ở nơi này.
Hai người đang đi trên một con phố thì bỗng có một giọng nói cất lên.
"Tần công tử!"
Trong giọng nói ấy ẩn chứa sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, có vẻ chủ nhân của giọng nói đang bất ngờ lắm.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ đây, Tần Ninh bật tung lên, nhảy qua vài bước, băng qua mười mấy dặm rồi đi tới nơi Diệp Viên Viên đang ngồi.Lúc này, có năm đốm sáng đang vây quanh người Diệp Viên Viên. Năm đốm sáng ấy từ bên ngoài dần dần dung nhập vào trong cơ thể nàng.Đúng lúc đó, tiếng nổ vang trời truyền đến.Diệp Viên Viên từ từ mở mắt ra."Cảnh giới tôn giả tầng năm!"Tần Ninh cười tự hào: "Linh uẩn tốt ở chỗ đó đấy, nó sẽ giúp cảnh giới của nàng tăng lên gấp nhiều lần trong thời gian ngắn nhưng lại không khiến nàng có cảm giác chông chênh, khó nắm bắt"."Và nàng cũng không cần phải dành thời gian để làm quen với sự tăng tiến đột ngột đó, chưa kể nàng cũng có thể vận dụng võ quyết vốn có trong linh uẩn một cách tự nhiên mà không cần phải bỏ công ra học gì cả".Diệp Viên Viên gật đầu."Đi thôi!"Tần Ninh cười nói: "Để ta thử xem khả năng sử dụng Nguyên U Vương Kiếm và một số võ quyết Nguyên U Nữ Đế của nàng như nào rồi".Hai mắt Diệp Viên Viên sáng ngời."Ta sẽ không nương tay vì chàng chỉ là cảnh giới tôn giả tầng một đâu nha"."Được thôi".Vào lúc này, bóng dáng hai người nhoáng cái đã biến mất, lao vụt vào trong núi.Không lâu sau đó, tiếng nổ liên hồi cứ mãi vang vọng trong núi... Những ngày qua, Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau đi trên chuyến lữ trình, trong lúc đó có tự tu luyện phần mình hoặc là đấu với nhau.Dù Tần Ninh đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, trải qua chín đời chín kiếp thì kiếp này hắn vẫn phải tu hành từng chút một và liên tục.Hôm nay, tại một vùng đất hoang vắng, Tần Ninh và Diệp Viên Viên sánh bước cùng nhau.Những ngày qua Tần Ninh không đi tìm đạo tràng Linh Uẩn.Bởi lẽ từ đó đến giờ thì gần như một trăm mười tám nơi cất giấu đạo tràng Linh Uẩn đã bị khai thác cả rồi.Chỉ còn lại một số ít là chưa được tìm ra.Dường như có một tòa thành trì bằng đá mọc lên lấp ló ở điểm cuối cánh đồng hoang.Tường thành đá cao trăm trượng, nhìn qua thành tường thì sẽ thấy những tòa nhà, ngọn tháp bên trong được xây dựng bằng những hòn đá màu xanh khiến cho cả tòa thành trì trông vô cùng huyền diệu.Tần Ninh và Diệp Viên Viên chầm chậm đi vào thành, lúc này đã có kha khá người đợi trong thành.Có điều thành trì khổng lồ lại càng làm nổi bật sự điêu tàn như thể không có chút sức sống nào ở nơi này.Hai người đang đi trên một con phố thì bỗng có một giọng nói cất lên."Tần công tử!"Trong giọng nói ấy ẩn chứa sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, có vẻ chủ nhân của giọng nói đang bất ngờ lắm.