“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7340: “Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà bên kia, sau khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào bên trong thành cổ, liền thấy đã có một vài bóng người ở chỗ này.Không ít võ giả đến từ các phe phái tụ tập ở chỗ này, nhưng không phải tất cả mọi người đều quen biết Tần Ninh.Trong đám người, một số võ giả thấy Tần Ninh liền xì xào bàn tán với đồng bạn bên cạnh.Tần Ninh cũng không thèm để ý đến việc này.Mà khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào thành cổ không lâu, một đám người liền xuất hiện, thẳng đi tới trước mặt hai người."Tần Ninh!"Một giọng nói lanh lảnh vang lên."Tô Khuynh Nguyệt".Tần Ninh thấy bóng người kia cũng ngẩn ra.Tô Khuynh Nguyệt dẫn một đám võ giả của Cửu Tinh Lâu đi tới trước mặt hai người Tần Ninh, sau khi nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt khẩn trương cuối cùng đã được thả lỏng."Ngươi tới thì tốt rồi".Hả?Có ý gì?"Đi theo ta".Lúc này, Tô Khuynh Nguyệt dẫn hai người Tần Ninh đi vào sâu bên trong thành cổ rộng lớn… Sau khi đi được một lát, mọi người đã tới trước một tòa tháp cao ở trung tâm thành cổ.Lúc này, bên trên tháp cao có cắm cờ của Cửu Tinh Lâu.Có thể thấy dọc con đường đi đến đây có không ít người qua lại trên các đường phố xung quanh, nhưng lúc đến đây thì xung quanh lại rất quang đãng.Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng: "Dù sao ta cũng là cảnh giới đế giả Cực Cảnh hậu kỳ, muốn đóng chiếm ở đây để những người khác không dám đến gần cũng được"."Vì sao?"Diệp Viên Viên hỏi."Đi vào với ta, các ngươi sẽ biết".Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng.Đương nhiên Tần Ninh có biết về tình cảm Tô Uyển Nguyệt dành cho Trần Nhất Mặc, cho nên cũng không lo lắng Cửu Tinh Lâu sẽ có âm mưu xấu xa gì.Ngay sau đó, mấy người tiến vào bên trong tháp cao.Vừa vào bên trong tháp cao, một khí tức lạnh như băng đã phả vào mặt.Nhìn từ bên ngoài, cả tòa tháp cao giống như chia ra làm chín tầng, nhưng nhìn từ bên trong lại chỉ có một tầng, toàn bộ không gian bên trong đều trống rỗng.Tòa tháp cao khoảng trăm trượng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy giống như một vực sâu tối tăm không ánh sáng, còn bản thân mình giống như đang ở Địa Ngục vậy... Loại cảm giác quỷ dị âm u này khiến Tần Ninh nhướng mày một cái."Sao các ngươi lại phát hiện ra chỗ này?"Tần Ninh mở miệng hỏi.Tô Khuynh Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Ninh, có chút tránh né nói: "Ngươi... đã ổn định cảm xúc xong chưa...", ổn định cảm xúc?
Mà bên kia, sau khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào bên trong thành cổ, liền thấy đã có một vài bóng người ở chỗ này.
Không ít võ giả đến từ các phe phái tụ tập ở chỗ này, nhưng không phải tất cả mọi người đều quen biết Tần Ninh.
Trong đám người, một số võ giả thấy Tần Ninh liền xì xào bàn tán với đồng bạn bên cạnh.
Tần Ninh cũng không thèm để ý đến việc này.
Mà khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào thành cổ không lâu, một đám người liền xuất hiện, thẳng đi tới trước mặt hai người.
"Tần Ninh!"
Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Tô Khuynh Nguyệt".
Tần Ninh thấy bóng người kia cũng ngẩn ra.
Tô Khuynh Nguyệt dẫn một đám võ giả của Cửu Tinh Lâu đi tới trước mặt hai người Tần Ninh, sau khi nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt khẩn trương cuối cùng đã được thả lỏng.
"Ngươi tới thì tốt rồi".
Hả?
Có ý gì?
"Đi theo ta".
Lúc này, Tô Khuynh Nguyệt dẫn hai người Tần Ninh đi vào sâu bên trong thành cổ rộng lớn… Sau khi đi được một lát, mọi người đã tới trước một tòa tháp cao ở trung tâm thành cổ.
Lúc này, bên trên tháp cao có cắm cờ của Cửu Tinh Lâu.
Có thể thấy dọc con đường đi đến đây có không ít người qua lại trên các đường phố xung quanh, nhưng lúc đến đây thì xung quanh lại rất quang đãng.
Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng: "Dù sao ta cũng là cảnh giới đế giả Cực Cảnh hậu kỳ, muốn đóng chiếm ở đây để những người khác không dám đến gần cũng được".
"Vì sao?"
Diệp Viên Viên hỏi.
"Đi vào với ta, các ngươi sẽ biết".
Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng.
Đương nhiên Tần Ninh có biết về tình cảm Tô Uyển Nguyệt dành cho Trần Nhất Mặc, cho nên cũng không lo lắng Cửu Tinh Lâu sẽ có âm mưu xấu xa gì.
Ngay sau đó, mấy người tiến vào bên trong tháp cao.
Vừa vào bên trong tháp cao, một khí tức lạnh như băng đã phả vào mặt.
Nhìn từ bên ngoài, cả tòa tháp cao giống như chia ra làm chín tầng, nhưng nhìn từ bên trong lại chỉ có một tầng, toàn bộ không gian bên trong đều trống rỗng.
Tòa tháp cao khoảng trăm trượng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy giống như một vực sâu tối tăm không ánh sáng, còn bản thân mình giống như đang ở Địa Ngục vậy... Loại cảm giác quỷ dị âm u này khiến Tần Ninh nhướng mày một cái.
"Sao các ngươi lại phát hiện ra chỗ này?"
Tần Ninh mở miệng hỏi.
Tô Khuynh Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Ninh, có chút tránh né nói: "Ngươi... đã ổn định cảm xúc xong chưa...", ổn định cảm xúc?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà bên kia, sau khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào bên trong thành cổ, liền thấy đã có một vài bóng người ở chỗ này.Không ít võ giả đến từ các phe phái tụ tập ở chỗ này, nhưng không phải tất cả mọi người đều quen biết Tần Ninh.Trong đám người, một số võ giả thấy Tần Ninh liền xì xào bàn tán với đồng bạn bên cạnh.Tần Ninh cũng không thèm để ý đến việc này.Mà khi Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiến vào thành cổ không lâu, một đám người liền xuất hiện, thẳng đi tới trước mặt hai người."Tần Ninh!"Một giọng nói lanh lảnh vang lên."Tô Khuynh Nguyệt".Tần Ninh thấy bóng người kia cũng ngẩn ra.Tô Khuynh Nguyệt dẫn một đám võ giả của Cửu Tinh Lâu đi tới trước mặt hai người Tần Ninh, sau khi nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt khẩn trương cuối cùng đã được thả lỏng."Ngươi tới thì tốt rồi".Hả?Có ý gì?"Đi theo ta".Lúc này, Tô Khuynh Nguyệt dẫn hai người Tần Ninh đi vào sâu bên trong thành cổ rộng lớn… Sau khi đi được một lát, mọi người đã tới trước một tòa tháp cao ở trung tâm thành cổ.Lúc này, bên trên tháp cao có cắm cờ của Cửu Tinh Lâu.Có thể thấy dọc con đường đi đến đây có không ít người qua lại trên các đường phố xung quanh, nhưng lúc đến đây thì xung quanh lại rất quang đãng.Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng: "Dù sao ta cũng là cảnh giới đế giả Cực Cảnh hậu kỳ, muốn đóng chiếm ở đây để những người khác không dám đến gần cũng được"."Vì sao?"Diệp Viên Viên hỏi."Đi vào với ta, các ngươi sẽ biết".Tô Khuynh Nguyệt nói thẳng.Đương nhiên Tần Ninh có biết về tình cảm Tô Uyển Nguyệt dành cho Trần Nhất Mặc, cho nên cũng không lo lắng Cửu Tinh Lâu sẽ có âm mưu xấu xa gì.Ngay sau đó, mấy người tiến vào bên trong tháp cao.Vừa vào bên trong tháp cao, một khí tức lạnh như băng đã phả vào mặt.Nhìn từ bên ngoài, cả tòa tháp cao giống như chia ra làm chín tầng, nhưng nhìn từ bên trong lại chỉ có một tầng, toàn bộ không gian bên trong đều trống rỗng.Tòa tháp cao khoảng trăm trượng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy giống như một vực sâu tối tăm không ánh sáng, còn bản thân mình giống như đang ở Địa Ngục vậy... Loại cảm giác quỷ dị âm u này khiến Tần Ninh nhướng mày một cái."Sao các ngươi lại phát hiện ra chỗ này?"Tần Ninh mở miệng hỏi.Tô Khuynh Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Ninh, có chút tránh né nói: "Ngươi... đã ổn định cảm xúc xong chưa...", ổn định cảm xúc?