“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7363: “Còn già mồm à!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta cũng chẳng muốn khoe khoang gì đâu, nếu như ngươi không nói chuyện với ta…”“Chẳng phải là vì ta sợ ngươi… sợ ngươi chết…”“Ta không có yếu đến mức đó…”, hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, dưới tòa núi cao vạn trượng này, bọn họ giống như hai chú kiến nhỏ.Rào rạt… tiếng xé gió bỗng vang lên.Hai bóng người bỗng xuất hiện ở đây.Hai người kia một người thì ngọc thụ lâm phong, một người thì xinh đẹp tuyệt trần.Nhìn thấy bọn họ, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tần Vô Song, Diệp Cô!”Tần Vô Song! Diệp Cô! Hai trong bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn.“Còn cười được cơ đấy?”Sắc mặt của Tần Vô Song lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, đánh một chưởng về phía xích sắt.Một lúc sau, thân thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên co giật liên tục giống như bị sét đánh.“Cười?”“Ta cũng muốn xem thử xem các ngươi còn có thể cười được đến lúc nào!”Tần Vô Song lạnh giọng.“Tần huynh!”Diệp Cô đứng ở bên cạnh vội ngăn hắn ta lại: “Đừng giết chết bọn họ…”Tần Vô Song nói: “Vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình bị tên Tần Ninh kia giết chết, bản tọa thật sự không thể nuốt trôi mối hận này!”Nghe thấy vậy, vẻ mặt Diệp Cô cũng hiện vẻ sầu bi.Hai vị Đế giả đỉnh phong Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tử nạn, bọn họ chết ở trong tay Tần Ninh, Thiên Cương Thần Môn tổn thất hai vị môn chủ, hai người bọn họ chợt lâm vào cảnh thỏ chết cáo khóc tang.“Haha…”, lúc này, Diệp Nam Hiên cười nói: “Sư tôn vẫn lợi hại như cũ, không giống các ngươi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tính tới tính lui, cuối cùng kẻ phải chết lại là đồng bọn của các ngươi!”“Còn già mồm à!”Tần Vô Song vừa hét xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Cô ngăn lại.“Hai người các ngươi đừng vội đắc ý!”Diệp Cô quát to: “Tần Ninh sẽ ngay lập tức tới cứu các ngươi”.“Dựa vào sự hiểu biết của các ngươi đối với sư tôn của mình, các ngươi nên biết rằng hắn sẽ không để mặc các ngươi chịu chết đâu nhỉ?”“Nói thật cho ngươi biết, đại trận này không phải là thứ thiết kế ra cho các ngươi, mà đây là món quà mà bọn ta dành tặng Tần Ninh, hắn muốn cứu các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần hắn vào trận, là các ngươi có thể đạt được tự do rồi”.
“Ta cũng chẳng muốn khoe khoang gì đâu, nếu như ngươi không nói chuyện với ta…”
“Chẳng phải là vì ta sợ ngươi… sợ ngươi chết…”
“Ta không có yếu đến mức đó…”, hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, dưới tòa núi cao vạn trượng này, bọn họ giống như hai chú kiến nhỏ.
Rào rạt… tiếng xé gió bỗng vang lên.
Hai bóng người bỗng xuất hiện ở đây.
Hai người kia một người thì ngọc thụ lâm phong, một người thì xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tần Vô Song, Diệp Cô!”
Tần Vô Song! Diệp Cô! Hai trong bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn.
“Còn cười được cơ đấy?”
Sắc mặt của Tần Vô Song lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, đánh một chưởng về phía xích sắt.
Một lúc sau, thân thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên co giật liên tục giống như bị sét đánh.
“Cười?”
“Ta cũng muốn xem thử xem các ngươi còn có thể cười được đến lúc nào!”
Tần Vô Song lạnh giọng.
“Tần huynh!”
Diệp Cô đứng ở bên cạnh vội ngăn hắn ta lại: “Đừng giết chết bọn họ…”
Tần Vô Song nói: “Vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình bị tên Tần Ninh kia giết chết, bản tọa thật sự không thể nuốt trôi mối hận này!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Diệp Cô cũng hiện vẻ sầu bi.
Hai vị Đế giả đỉnh phong Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tử nạn, bọn họ chết ở trong tay Tần Ninh, Thiên Cương Thần Môn tổn thất hai vị môn chủ, hai người bọn họ chợt lâm vào cảnh thỏ chết cáo khóc tang.
“Haha…”, lúc này, Diệp Nam Hiên cười nói: “Sư tôn vẫn lợi hại như cũ, không giống các ngươi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tính tới tính lui, cuối cùng kẻ phải chết lại là đồng bọn của các ngươi!”
“Còn già mồm à!”
Tần Vô Song vừa hét xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Cô ngăn lại.
“Hai người các ngươi đừng vội đắc ý!”
Diệp Cô quát to: “Tần Ninh sẽ ngay lập tức tới cứu các ngươi”.
“Dựa vào sự hiểu biết của các ngươi đối với sư tôn của mình, các ngươi nên biết rằng hắn sẽ không để mặc các ngươi chịu chết đâu nhỉ?”
“Nói thật cho ngươi biết, đại trận này không phải là thứ thiết kế ra cho các ngươi, mà đây là món quà mà bọn ta dành tặng Tần Ninh, hắn muốn cứu các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần hắn vào trận, là các ngươi có thể đạt được tự do rồi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta cũng chẳng muốn khoe khoang gì đâu, nếu như ngươi không nói chuyện với ta…”“Chẳng phải là vì ta sợ ngươi… sợ ngươi chết…”“Ta không có yếu đến mức đó…”, hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, dưới tòa núi cao vạn trượng này, bọn họ giống như hai chú kiến nhỏ.Rào rạt… tiếng xé gió bỗng vang lên.Hai bóng người bỗng xuất hiện ở đây.Hai người kia một người thì ngọc thụ lâm phong, một người thì xinh đẹp tuyệt trần.Nhìn thấy bọn họ, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tần Vô Song, Diệp Cô!”Tần Vô Song! Diệp Cô! Hai trong bốn vị môn chủ của Thiên Cương Thần Môn.“Còn cười được cơ đấy?”Sắc mặt của Tần Vô Song lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, đánh một chưởng về phía xích sắt.Một lúc sau, thân thể của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên co giật liên tục giống như bị sét đánh.“Cười?”“Ta cũng muốn xem thử xem các ngươi còn có thể cười được đến lúc nào!”Tần Vô Song lạnh giọng.“Tần huynh!”Diệp Cô đứng ở bên cạnh vội ngăn hắn ta lại: “Đừng giết chết bọn họ…”Tần Vô Song nói: “Vợ chồng Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình bị tên Tần Ninh kia giết chết, bản tọa thật sự không thể nuốt trôi mối hận này!”Nghe thấy vậy, vẻ mặt Diệp Cô cũng hiện vẻ sầu bi.Hai vị Đế giả đỉnh phong Tiêu Vẫn Thiên và Liễu Nhược Tình tử nạn, bọn họ chết ở trong tay Tần Ninh, Thiên Cương Thần Môn tổn thất hai vị môn chủ, hai người bọn họ chợt lâm vào cảnh thỏ chết cáo khóc tang.“Haha…”, lúc này, Diệp Nam Hiên cười nói: “Sư tôn vẫn lợi hại như cũ, không giống các ngươi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tính tới tính lui, cuối cùng kẻ phải chết lại là đồng bọn của các ngươi!”“Còn già mồm à!”Tần Vô Song vừa hét xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Cô ngăn lại.“Hai người các ngươi đừng vội đắc ý!”Diệp Cô quát to: “Tần Ninh sẽ ngay lập tức tới cứu các ngươi”.“Dựa vào sự hiểu biết của các ngươi đối với sư tôn của mình, các ngươi nên biết rằng hắn sẽ không để mặc các ngươi chịu chết đâu nhỉ?”“Nói thật cho ngươi biết, đại trận này không phải là thứ thiết kế ra cho các ngươi, mà đây là món quà mà bọn ta dành tặng Tần Ninh, hắn muốn cứu các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần hắn vào trận, là các ngươi có thể đạt được tự do rồi”.