“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7396: “Ông à, cháu ăn một miếng được không?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ủa các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hϊế͙p͙, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.Quá đáng sợ!Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.“Cút đi”.Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.Chọn từng cái một.Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”“Đương nhiên rồi!”“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.Lý Phong mỉm cười.Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.

ủa các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hϊế͙p͙, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”

Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.

Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.

Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.

“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.

Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.

“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”

Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.

Quá đáng sợ!

Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!

“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.

“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.

“Cút đi”.

Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.

Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.

Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.

“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.

Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.

Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.

Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.

“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”

Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.

“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.

Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.

Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.

Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.

Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.

Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.

Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.

Chọn từng cái một.

Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.

Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.

Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.

Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”

“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.

Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.

“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”

Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.

“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.

“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.

“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.

“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.

“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.

Lý Phong mỉm cười.

Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.

Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.

Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.

Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ủa các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hϊế͙p͙, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.Quá đáng sợ!Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.“Cút đi”.Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.Chọn từng cái một.Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”“Đương nhiên rồi!”“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.Lý Phong mỉm cười.Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.

Chương 7396: “Ông à, cháu ăn một miếng được không?”