“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7489: “Dương… Khai Nguyên!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sở Hạc đại sư vừa mới nói xong, bàn tay ông ta nắm chặt, ngay lập tức, có một lò luyện đan xuất hiện, lò luyện đan hút lấy gió lốc nhanh chóng tăng kích thước lên, biến thành một chiếc lò to cả trăm trượng, sau đó, nó trực tiếp đánh về phía Dương Mộ.Sắc mặt Dương Mộ khẽ thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút lui.Vào lúc này, Sở Hạc đại sư bỗng cúi người đánh úp tới.Giữa lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Dương Mộ một cách quỷ dị, bàn tay người đó tạo ra chưởng ấn, đánh về phía Sở Hạc đại sư.Oanh, răng rắc… Tiếng gãy nát vang lên, máu chảy ra từ miệng và mũi của Sở Hạc đại sư, xương cốt trên người ông ta nhanh chóng vỡ vụn.“Dương… Khai Nguyên!”Nhìn thấy rõ người vừa mới ra tay với mình, hai mắt Sợ Hạc trợn to, ông ta trợn mắt nhìn Dương Mộ, rồi quát lên: “Ngươi, đồ ngu… xuẩn…”, rầm, thân thể Sở Hạc đại sư ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.Vào lúc này, Dương Mộ thở phào nhẹ nhõm.“Nhị thúc…”, Dương Mộ nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện, hắn ta chắp tay cúi đầu chào.Dương Khai Nguyên! Chính là đệ đệ ruột của tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái, ông ta cũng là một vị cường giả có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.Lúc này, Dương Khai Nguyên nhìn về phía Dương Mộ, ông ta trấn an hắn ta rằng: “Ta biết ngươi cũng là vì gia tộc và muốn chứng minh bản thân, nhưng mà mọi việc đều phải cẩn thận làm từng bước một mới có thể thành công được”.“Lần này, xem như là dùng mười vạn thiên nguyên thạch để mua một bài học cho ngươi”.“Con hiểu rồi ạ…”, Dương Mộ chắp tay nhận lỗi, nhưng sự tức giận trong lòng hắn ta không hề thuyên giảm.Vân Như Sương! Vân Như Tuyết! Nhà họ Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt các ngươi! Cùng lúc đó, ở phủ đệ nhà họ Vân.Phủ đệ nhà họ Vân ở phía Bắc thành Vân Dương, ở đây có những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, không thể tính đếm được số lượng lầu các, chỉ riêng tỳ nữ và thị vệ đã có khoảng một nghìn người.Lúc này, bên trong phủ đệ nhà họ Vân, tại một tòa đình viện, dưới một cái đình nghỉ mát.Tỷ muội Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cùng ngồi lại với nhau.Ngoài bốn người bọn họ, còn có tộc trưởng nhà họ Vân, Vân Nham Phong.Vân Nham Phong trông có vẻ mới bốn mươi tuổi, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh, nên làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó coi.Ngoại trừ Vân Nham Phong còn có một vị nữa, đôi mắt người này có vài phần giống với ánh mắt của Vân Nham Phong.Đây chính là đệ đệ của Vân Nham Phong, Vân Bình Phong.Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn, đồ ăn và rượu bày trên bàn trông rất hấp dẫn.Vân Nham Phong bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Tần Ninh rồi cười mà bảo rằng: “Những việc mà Tần công tử đã làm, ta đều nghe tiểu nữ kể hết rồi, cảm tạ Tần công tử giúp đỡ!”“Khách sáo rồi, một cái phương pháp luyện đan mà thôi, không có gì to tát cả”.Hai người uống một hơi cạn sạch.Vân Nham Phong bỗng ho khụ khụ, sắc mặt ông ta ửng hồng.“Cha…”
Sở Hạc đại sư vừa mới nói xong, bàn tay ông ta nắm chặt, ngay lập tức, có một lò luyện đan xuất hiện, lò luyện đan hút lấy gió lốc nhanh chóng tăng kích thước lên, biến thành một chiếc lò to cả trăm trượng, sau đó, nó trực tiếp đánh về phía Dương Mộ.
Sắc mặt Dương Mộ khẽ thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút lui.
Vào lúc này, Sở Hạc đại sư bỗng cúi người đánh úp tới.
Giữa lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Dương Mộ một cách quỷ dị, bàn tay người đó tạo ra chưởng ấn, đánh về phía Sở Hạc đại sư.
Oanh, răng rắc… Tiếng gãy nát vang lên, máu chảy ra từ miệng và mũi của Sở Hạc đại sư, xương cốt trên người ông ta nhanh chóng vỡ vụn.
“Dương… Khai Nguyên!”
Nhìn thấy rõ người vừa mới ra tay với mình, hai mắt Sợ Hạc trợn to, ông ta trợn mắt nhìn Dương Mộ, rồi quát lên: “Ngươi, đồ ngu… xuẩn…”, rầm, thân thể Sở Hạc đại sư ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Vào lúc này, Dương Mộ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị thúc…”, Dương Mộ nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện, hắn ta chắp tay cúi đầu chào.
Dương Khai Nguyên! Chính là đệ đệ ruột của tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái, ông ta cũng là một vị cường giả có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Lúc này, Dương Khai Nguyên nhìn về phía Dương Mộ, ông ta trấn an hắn ta rằng: “Ta biết ngươi cũng là vì gia tộc và muốn chứng minh bản thân, nhưng mà mọi việc đều phải cẩn thận làm từng bước một mới có thể thành công được”.
“Lần này, xem như là dùng mười vạn thiên nguyên thạch để mua một bài học cho ngươi”.
“Con hiểu rồi ạ…”, Dương Mộ chắp tay nhận lỗi, nhưng sự tức giận trong lòng hắn ta không hề thuyên giảm.
Vân Như Sương! Vân Như Tuyết! Nhà họ Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt các ngươi! Cùng lúc đó, ở phủ đệ nhà họ Vân.
Phủ đệ nhà họ Vân ở phía Bắc thành Vân Dương, ở đây có những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, không thể tính đếm được số lượng lầu các, chỉ riêng tỳ nữ và thị vệ đã có khoảng một nghìn người.
Lúc này, bên trong phủ đệ nhà họ Vân, tại một tòa đình viện, dưới một cái đình nghỉ mát.
Tỷ muội Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cùng ngồi lại với nhau.
Ngoài bốn người bọn họ, còn có tộc trưởng nhà họ Vân, Vân Nham Phong.
Vân Nham Phong trông có vẻ mới bốn mươi tuổi, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh, nên làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ngoại trừ Vân Nham Phong còn có một vị nữa, đôi mắt người này có vài phần giống với ánh mắt của Vân Nham Phong.
Đây chính là đệ đệ của Vân Nham Phong, Vân Bình Phong.
Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn, đồ ăn và rượu bày trên bàn trông rất hấp dẫn.
Vân Nham Phong bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Tần Ninh rồi cười mà bảo rằng: “Những việc mà Tần công tử đã làm, ta đều nghe tiểu nữ kể hết rồi, cảm tạ Tần công tử giúp đỡ!”
“Khách sáo rồi, một cái phương pháp luyện đan mà thôi, không có gì to tát cả”.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Vân Nham Phong bỗng ho khụ khụ, sắc mặt ông ta ửng hồng.
“Cha…”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sở Hạc đại sư vừa mới nói xong, bàn tay ông ta nắm chặt, ngay lập tức, có một lò luyện đan xuất hiện, lò luyện đan hút lấy gió lốc nhanh chóng tăng kích thước lên, biến thành một chiếc lò to cả trăm trượng, sau đó, nó trực tiếp đánh về phía Dương Mộ.Sắc mặt Dương Mộ khẽ thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút lui.Vào lúc này, Sở Hạc đại sư bỗng cúi người đánh úp tới.Giữa lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Dương Mộ một cách quỷ dị, bàn tay người đó tạo ra chưởng ấn, đánh về phía Sở Hạc đại sư.Oanh, răng rắc… Tiếng gãy nát vang lên, máu chảy ra từ miệng và mũi của Sở Hạc đại sư, xương cốt trên người ông ta nhanh chóng vỡ vụn.“Dương… Khai Nguyên!”Nhìn thấy rõ người vừa mới ra tay với mình, hai mắt Sợ Hạc trợn to, ông ta trợn mắt nhìn Dương Mộ, rồi quát lên: “Ngươi, đồ ngu… xuẩn…”, rầm, thân thể Sở Hạc đại sư ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.Vào lúc này, Dương Mộ thở phào nhẹ nhõm.“Nhị thúc…”, Dương Mộ nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện, hắn ta chắp tay cúi đầu chào.Dương Khai Nguyên! Chính là đệ đệ ruột của tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái, ông ta cũng là một vị cường giả có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.Lúc này, Dương Khai Nguyên nhìn về phía Dương Mộ, ông ta trấn an hắn ta rằng: “Ta biết ngươi cũng là vì gia tộc và muốn chứng minh bản thân, nhưng mà mọi việc đều phải cẩn thận làm từng bước một mới có thể thành công được”.“Lần này, xem như là dùng mười vạn thiên nguyên thạch để mua một bài học cho ngươi”.“Con hiểu rồi ạ…”, Dương Mộ chắp tay nhận lỗi, nhưng sự tức giận trong lòng hắn ta không hề thuyên giảm.Vân Như Sương! Vân Như Tuyết! Nhà họ Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt các ngươi! Cùng lúc đó, ở phủ đệ nhà họ Vân.Phủ đệ nhà họ Vân ở phía Bắc thành Vân Dương, ở đây có những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, không thể tính đếm được số lượng lầu các, chỉ riêng tỳ nữ và thị vệ đã có khoảng một nghìn người.Lúc này, bên trong phủ đệ nhà họ Vân, tại một tòa đình viện, dưới một cái đình nghỉ mát.Tỷ muội Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cùng ngồi lại với nhau.Ngoài bốn người bọn họ, còn có tộc trưởng nhà họ Vân, Vân Nham Phong.Vân Nham Phong trông có vẻ mới bốn mươi tuổi, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh, nên làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó coi.Ngoại trừ Vân Nham Phong còn có một vị nữa, đôi mắt người này có vài phần giống với ánh mắt của Vân Nham Phong.Đây chính là đệ đệ của Vân Nham Phong, Vân Bình Phong.Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn, đồ ăn và rượu bày trên bàn trông rất hấp dẫn.Vân Nham Phong bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Tần Ninh rồi cười mà bảo rằng: “Những việc mà Tần công tử đã làm, ta đều nghe tiểu nữ kể hết rồi, cảm tạ Tần công tử giúp đỡ!”“Khách sáo rồi, một cái phương pháp luyện đan mà thôi, không có gì to tát cả”.Hai người uống một hơi cạn sạch.Vân Nham Phong bỗng ho khụ khụ, sắc mặt ông ta ửng hồng.“Cha…”