“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7833:
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sao ngươi lại ra ngoài?” Đàm Linh Tiên trực tiếp nói: “Gia gia của ta vì ngươi mà hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như bị người ta phát hiện ra sẽ cực kỳ phiền phức, tuy rằng gia gia của ta là một trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cũng không thể quá mức coi thường quy tắc của học viện!” “Quy tắc?” Tần Ninh cười nói: “Quy tắc chỉ hữu dụng đối với kẻ yếu, còn vô dụng đối với ta n Đàm Linh Tiên thầm oán giận: Ngươi chính là kẻ yếu mà!“Dẫn ta đi tìm gia gia của ngươi đi!” “Ông ấy say đến bất tỉnh rồi, ngươi đi tìm n ông ấy cũng vô dụng thôi”.“Không sao, ta có biện pháp”.Tần Ninh cố chấp nhìn Đàm Linh Tiên.Cô ta cuối cùng cũng gật đầu, dẫn Tần Ninh đi vào một phía của Vạn Trận Các, bước đến một dãy lầu các, Đàm Linh Tiên dừng chân phía trước một tòa nhà.Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong lầu các, không lâu sau, hắn kéo theo Đàm Tùng cùng đi ra ngoài.Hắn khiến Đàm Tùng tỉnh rượu như thế nào, Đàm Linh Tiên và Lý Nhàn Ngư đều không biết.“Tần lão đệ, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm gì?" Đàm Tùng mang vẻ mặt mơ màng nói: “Ta thừa dịp say rượu, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, ngươi có để cho người khác sống nữa không!” Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay Đàm Tùng, nghiêm túc nói: “Lúc trước không phải là ngươi nói, ngươi căm hận Ma tộc sao?Ngươi không biết Ma tộc ở nơi nào, nhưng ta biết, ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng...trước hết, ngươi phải giúp ra một việc đã!” Trợ giúp?Việc gì?Vẻ mặt Đàm Tùng nghiêm nghị.“Nếu như ngươi là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hẳn là người có thể ra vào Thái Thượng Cốc, ngươi giúp ta gọi Hình Kha ra đây đi!” Tần Ninh thản nhiên nói.“Ngươi làm cho ta tỉnh rượu, còn chính ngươi vẫn đang say sao?” Đọc tiếp tại web Tamlinh247.vn Đàm Tùng nhất thời nhảy lên, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, quát: “Gọi ai cơ?Hình Kha?Ngươi có biết Hình Kha là ai không?Ta nhìn thấy ông ta, còn phải cung kính gọi một câu sư thúc tổ!” “Nếu như ta có thể gặp được ông ta thì ta đã không cần dùng đến ngươi”.Tần Ninh lập tức nói: “Kỳ thật ta cũng có thể tìm được ông ta, nhưng nếu là như vậy, ta sợ học viện Thánh Hoàng các ngươi sẽ phải long trời lở đất, vẫn nên để ngươi đi tìm thì tốt hơn’ “Tần lão đệ, ngươi càng nói càng làm cho ta cảm thấy mơ hồ”.Đàm Tùng không nhịn được nói: “Làm cho học viện Thánh Hoàng chúng ta long trời lở đất, trừ phi là đem Thánh Hoàng của học viện Thánh Hoàng…”, nói đến đây, Đàm Tùng bỗng nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.“Tại sao không nói tiếp?"
“Sao ngươi lại ra ngoài?” Đàm Linh Tiên trực tiếp nói: “Gia gia của ta vì ngươi mà hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như bị người ta phát hiện ra sẽ cực kỳ phiền phức, tuy rằng gia gia của ta là một trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cũng không thể quá mức coi thường quy tắc của học viện!” “Quy tắc?” Tần Ninh cười nói: “Quy tắc chỉ hữu dụng đối với kẻ yếu, còn vô dụng đối với ta n Đàm Linh Tiên thầm oán giận: Ngươi chính là kẻ yếu mà!
“Dẫn ta đi tìm gia gia của ngươi đi!” “Ông ấy say đến bất tỉnh rồi, ngươi đi tìm n ông ấy cũng vô dụng thôi”.
“Không sao, ta có biện pháp”.
Tần Ninh cố chấp nhìn Đàm Linh Tiên.
Cô ta cuối cùng cũng gật đầu, dẫn Tần Ninh đi vào một phía của Vạn Trận Các, bước đến một dãy lầu các, Đàm Linh Tiên dừng chân phía trước một tòa nhà.
Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong lầu các, không lâu sau, hắn kéo theo Đàm Tùng cùng đi ra ngoài.
Hắn khiến Đàm Tùng tỉnh rượu như thế nào, Đàm Linh Tiên và Lý Nhàn Ngư đều không biết.
“Tần lão đệ, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm gì?" Đàm Tùng mang vẻ mặt mơ màng nói: “Ta thừa dịp say rượu, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, ngươi có để cho người khác sống nữa không!” Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay Đàm Tùng, nghiêm túc nói: “Lúc trước không phải là ngươi nói, ngươi căm hận Ma tộc sao?
Ngươi không biết Ma tộc ở nơi nào, nhưng ta biết, ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng...
trước hết, ngươi phải giúp ra một việc đã!” Trợ giúp?
Việc gì?
Vẻ mặt Đàm Tùng nghiêm nghị.
“Nếu như ngươi là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hẳn là người có thể ra vào Thái Thượng Cốc, ngươi giúp ta gọi Hình Kha ra đây đi!” Tần Ninh thản nhiên nói.
“Ngươi làm cho ta tỉnh rượu, còn chính ngươi vẫn đang say sao?” Đọc tiếp tại web Tamlinh247.vn Đàm Tùng nhất thời nhảy lên, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, quát: “Gọi ai cơ?
Hình Kha?
Ngươi có biết Hình Kha là ai không?
Ta nhìn thấy ông ta, còn phải cung kính gọi một câu sư thúc tổ!” “Nếu như ta có thể gặp được ông ta thì ta đã không cần dùng đến ngươi”.
Tần Ninh lập tức nói: “Kỳ thật ta cũng có thể tìm được ông ta, nhưng nếu là như vậy, ta sợ học viện Thánh Hoàng các ngươi sẽ phải long trời lở đất, vẫn nên để ngươi đi tìm thì tốt hơn’ “Tần lão đệ, ngươi càng nói càng làm cho ta cảm thấy mơ hồ”.
Đàm Tùng không nhịn được nói: “Làm cho học viện Thánh Hoàng chúng ta long trời lở đất, trừ phi là đem Thánh Hoàng của học viện Thánh Hoàng…”, nói đến đây, Đàm Tùng bỗng nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.
“Tại sao không nói tiếp?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sao ngươi lại ra ngoài?” Đàm Linh Tiên trực tiếp nói: “Gia gia của ta vì ngươi mà hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như bị người ta phát hiện ra sẽ cực kỳ phiền phức, tuy rằng gia gia của ta là một trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cũng không thể quá mức coi thường quy tắc của học viện!” “Quy tắc?” Tần Ninh cười nói: “Quy tắc chỉ hữu dụng đối với kẻ yếu, còn vô dụng đối với ta n Đàm Linh Tiên thầm oán giận: Ngươi chính là kẻ yếu mà!“Dẫn ta đi tìm gia gia của ngươi đi!” “Ông ấy say đến bất tỉnh rồi, ngươi đi tìm n ông ấy cũng vô dụng thôi”.“Không sao, ta có biện pháp”.Tần Ninh cố chấp nhìn Đàm Linh Tiên.Cô ta cuối cùng cũng gật đầu, dẫn Tần Ninh đi vào một phía của Vạn Trận Các, bước đến một dãy lầu các, Đàm Linh Tiên dừng chân phía trước một tòa nhà.Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong lầu các, không lâu sau, hắn kéo theo Đàm Tùng cùng đi ra ngoài.Hắn khiến Đàm Tùng tỉnh rượu như thế nào, Đàm Linh Tiên và Lý Nhàn Ngư đều không biết.“Tần lão đệ, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm gì?" Đàm Tùng mang vẻ mặt mơ màng nói: “Ta thừa dịp say rượu, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, ngươi có để cho người khác sống nữa không!” Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay Đàm Tùng, nghiêm túc nói: “Lúc trước không phải là ngươi nói, ngươi căm hận Ma tộc sao?Ngươi không biết Ma tộc ở nơi nào, nhưng ta biết, ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng...trước hết, ngươi phải giúp ra một việc đã!” Trợ giúp?Việc gì?Vẻ mặt Đàm Tùng nghiêm nghị.“Nếu như ngươi là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hẳn là người có thể ra vào Thái Thượng Cốc, ngươi giúp ta gọi Hình Kha ra đây đi!” Tần Ninh thản nhiên nói.“Ngươi làm cho ta tỉnh rượu, còn chính ngươi vẫn đang say sao?” Đọc tiếp tại web Tamlinh247.vn Đàm Tùng nhất thời nhảy lên, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, quát: “Gọi ai cơ?Hình Kha?Ngươi có biết Hình Kha là ai không?Ta nhìn thấy ông ta, còn phải cung kính gọi một câu sư thúc tổ!” “Nếu như ta có thể gặp được ông ta thì ta đã không cần dùng đến ngươi”.Tần Ninh lập tức nói: “Kỳ thật ta cũng có thể tìm được ông ta, nhưng nếu là như vậy, ta sợ học viện Thánh Hoàng các ngươi sẽ phải long trời lở đất, vẫn nên để ngươi đi tìm thì tốt hơn’ “Tần lão đệ, ngươi càng nói càng làm cho ta cảm thấy mơ hồ”.Đàm Tùng không nhịn được nói: “Làm cho học viện Thánh Hoàng chúng ta long trời lở đất, trừ phi là đem Thánh Hoàng của học viện Thánh Hoàng…”, nói đến đây, Đàm Tùng bỗng nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.“Tại sao không nói tiếp?"