“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7835:

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Những chuyện có thể biết được từ miệng Lý Nhàn Ngư, cũng chỉ có sự tôn sùng và ca ngợi đối với Tân Ninh.Bốn bóng người ẩn mình trong đêm tối, đi dọc theo một con đường trong học viện Thánh Hoàng.Cho đến cuối cùng, đi đến một vùng núi hoang vu phía sau học viện.Nơi này chỉ có những dãy núi nối tiếp nhau, nhìn qua vô cùng trống vắng, thế nhưng ngay khi Tần Ninh đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn qua đã có thể cảm nhận được khí tức dao động của những trận văn, vô cùng bí mật.Lúc này, Đàm Tùng lấy ra một chiếc lệnh bài, lệnh bài kia to chừng lòng bàn tay, nguyên bản vốn là hình tròn, nhưng giờ phút này trên bề mặt của nó lại có chút gồ ghề, tựa như đã được truyền thừa qua biết bao năm tháng, mang trên mình ánh sáng ảm đạm, như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.“Các ngươi đi theo ta, đừng chạy loạn”.Đàm Tùng nói xong thì nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay xuống dưới lệnh bài, sau đó, chỉ thấy giọt máu kia uốn lượn, khí tức khủng bố được ngưng tụ lại.Trong phút chốc, cả dãy núi hoang vu giống như đang run rẩy, tiếp đó, phía trước bốn người, xuất hiện một cánh cửa giữa hư không.“Đi”.Đàm Tùng dẫn đầu, mang theo ba người bọn họ cùng nhau tiến vào.Ngay sau đó, bên trong học viện Thánh Hoàng, núi non hoang vắng bốn phía bỗng chốc biến mất không thấy đâu, hiện ra trước mặt là những ngọn núi đột ngột mọc lên từ n mặt đất, dưới chân núi là những động phủ, giữa các dãy núi, linh khí ngập tràn mãi không tiêu tan, hơn nữa, vừa vào trong này, thời gian cũng trở nên chậm hơn.Lúc này, Đàm Tùng mới nói: “Nơi này chính là Thái Thượng Cốc, một thế giới khác do tổ tiên của học viện Thánh Hoàng mở ra, thời gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, linh khí đất trời cũng nồng đậm hơn”.“Người có đủ tư cách để vào nơi này, hoặc là có cấp bậc Biến Cảnh, hoặc là có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời phải là người đã lập được công lớn cho học viện Thánh Hoàng”.Đế Mỗi một người ở đây, ta nhìn thấy đều vn phải khách khí, thế nhưng hầu hết thời gian bọn họ đều bế quan, rất ít khi ra khỏi động, dù sao thì tiến vào Thái Thượng Cốc, cũng có nghĩa là tuổi thọ của bản thân đã gần.”

Những chuyện có thể biết được từ miệng Lý Nhàn Ngư, cũng chỉ có sự tôn sùng và ca ngợi đối với Tân Ninh.

Bốn bóng người ẩn mình trong đêm tối, đi dọc theo một con đường trong học viện Thánh Hoàng.

Cho đến cuối cùng, đi đến một vùng núi hoang vu phía sau học viện.

Nơi này chỉ có những dãy núi nối tiếp nhau, nhìn qua vô cùng trống vắng, thế nhưng ngay khi Tần Ninh đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn qua đã có thể cảm nhận được khí tức dao động của những trận văn, vô cùng bí mật.

Lúc này, Đàm Tùng lấy ra một chiếc lệnh bài, lệnh bài kia to chừng lòng bàn tay, nguyên bản vốn là hình tròn, nhưng giờ phút này trên bề mặt của nó lại có chút gồ ghề, tựa như đã được truyền thừa qua biết bao năm tháng, mang trên mình ánh sáng ảm đạm, như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

“Các ngươi đi theo ta, đừng chạy loạn”.

Đàm Tùng nói xong thì nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay xuống dưới lệnh bài, sau đó, chỉ thấy giọt máu kia uốn lượn, khí tức khủng bố được ngưng tụ lại.

Trong phút chốc, cả dãy núi hoang vu giống như đang run rẩy, tiếp đó, phía trước bốn người, xuất hiện một cánh cửa giữa hư không.

“Đi”.

Đàm Tùng dẫn đầu, mang theo ba người bọn họ cùng nhau tiến vào.

Ngay sau đó, bên trong học viện Thánh Hoàng, núi non hoang vắng bốn phía bỗng chốc biến mất không thấy đâu, hiện ra trước mặt là những ngọn núi đột ngột mọc lên từ n mặt đất, dưới chân núi là những động phủ, giữa các dãy núi, linh khí ngập tràn mãi không tiêu tan, hơn nữa, vừa vào trong này, thời gian cũng trở nên chậm hơn.

Lúc này, Đàm Tùng mới nói: “Nơi này chính là Thái Thượng Cốc, một thế giới khác do tổ tiên của học viện Thánh Hoàng mở ra, thời gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, linh khí đất trời cũng nồng đậm hơn”.

“Người có đủ tư cách để vào nơi này, hoặc là có cấp bậc Biến Cảnh, hoặc là có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời phải là người đã lập được công lớn cho học viện Thánh Hoàng”.

Đế Mỗi một người ở đây, ta nhìn thấy đều vn phải khách khí, thế nhưng hầu hết thời gian bọn họ đều bế quan, rất ít khi ra khỏi động, dù sao thì tiến vào Thái Thượng Cốc, cũng có nghĩa là tuổi thọ của bản thân đã gần.”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Những chuyện có thể biết được từ miệng Lý Nhàn Ngư, cũng chỉ có sự tôn sùng và ca ngợi đối với Tân Ninh.Bốn bóng người ẩn mình trong đêm tối, đi dọc theo một con đường trong học viện Thánh Hoàng.Cho đến cuối cùng, đi đến một vùng núi hoang vu phía sau học viện.Nơi này chỉ có những dãy núi nối tiếp nhau, nhìn qua vô cùng trống vắng, thế nhưng ngay khi Tần Ninh đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn qua đã có thể cảm nhận được khí tức dao động của những trận văn, vô cùng bí mật.Lúc này, Đàm Tùng lấy ra một chiếc lệnh bài, lệnh bài kia to chừng lòng bàn tay, nguyên bản vốn là hình tròn, nhưng giờ phút này trên bề mặt của nó lại có chút gồ ghề, tựa như đã được truyền thừa qua biết bao năm tháng, mang trên mình ánh sáng ảm đạm, như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.“Các ngươi đi theo ta, đừng chạy loạn”.Đàm Tùng nói xong thì nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay xuống dưới lệnh bài, sau đó, chỉ thấy giọt máu kia uốn lượn, khí tức khủng bố được ngưng tụ lại.Trong phút chốc, cả dãy núi hoang vu giống như đang run rẩy, tiếp đó, phía trước bốn người, xuất hiện một cánh cửa giữa hư không.“Đi”.Đàm Tùng dẫn đầu, mang theo ba người bọn họ cùng nhau tiến vào.Ngay sau đó, bên trong học viện Thánh Hoàng, núi non hoang vắng bốn phía bỗng chốc biến mất không thấy đâu, hiện ra trước mặt là những ngọn núi đột ngột mọc lên từ n mặt đất, dưới chân núi là những động phủ, giữa các dãy núi, linh khí ngập tràn mãi không tiêu tan, hơn nữa, vừa vào trong này, thời gian cũng trở nên chậm hơn.Lúc này, Đàm Tùng mới nói: “Nơi này chính là Thái Thượng Cốc, một thế giới khác do tổ tiên của học viện Thánh Hoàng mở ra, thời gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, linh khí đất trời cũng nồng đậm hơn”.“Người có đủ tư cách để vào nơi này, hoặc là có cấp bậc Biến Cảnh, hoặc là có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời phải là người đã lập được công lớn cho học viện Thánh Hoàng”.Đế Mỗi một người ở đây, ta nhìn thấy đều vn phải khách khí, thế nhưng hầu hết thời gian bọn họ đều bế quan, rất ít khi ra khỏi động, dù sao thì tiến vào Thái Thượng Cốc, cũng có nghĩa là tuổi thọ của bản thân đã gần.”

Chương 7835: