“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7967:
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đứng lên đi”.Tân Ninh khoát tay nói: “Ta còn đang nghĩ, đã hơn một vạn năm không gặp, ngươi sẽ không nhận ra ta”.Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia mới đứng dậy được một nửa, nghe được câu này lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:“Gia, người nói cái gì vậy chứ, sinh mệnh của Phong Vô Khuyết ta cũng đều là của gia, người muốn ta đi chết, Phong Vô Khuyết cũng tuyệt đối không nhíu mày “Đừng quỳ, đứng lên đi”.Lúc này, Tần Ninh phất tay.Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân an Van sương Nhi và Thần Tinh Dịch cũng đã tới.Nhìn thấy mấy người bọn họ, Phong Vô Khuyết đều chắp tay hành lễ.Lúc này, Tần Ninh đứng ở trước cổng Phong Vô Tông, một cơn gió mạnh thổi đến, sắc mặt Tần Ninh trông có chút tái nhợt, thân hình tựa như khẽ run rẩy, rồi không nhịn được mà họ khan vài tiếng, một dòng máu đỏ tươi xuất hiện bên khóe miệng.Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết lại bịch bịch quỳ xuống đất, hai mắt đỏ lên, âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở, ông ta vội vàng nói: “Gia, người nén bi thương”.Chuyện của Tần Ninh đã truyền tới Vô Tương Thiên, Phong Vô Khuyết biết, nếu như Tần Ninh biết được cha nương của mình, một người chết, một người tàn phế, chỉ sợ trong lòng không thể nào bình tĩnh được.Cho dù là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong thì vết thương trong lòng cũng vẫn trí mạng hơi so với vết thương mà đao kiếm để lại, nhất là đối với người nặng tình cảm như Tần Ninh.Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Ninh lại đau thương tới mức này.Lúc này, Vân Sương Nhi tiến lên, lấy ra một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, khoác lên thân thể Tân Ninh rồi cẩn thận buộc lại.“Ta không yếu ớt như vậy”.Tân Ninh tiện đà nói: "Đừng quỳ”.“Gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói sau”.Phong Vô Khuyết biết, người đã tu hành đến cấp bậc này rồi, sao có thể còn sợ gió thổi, nắng thiêu? Thế nhưng theo sự bi thương tăng lên, chỉ sợ khoảng thời gian này, mỗi một ngày đối với Tần Ninh đều vô cùng dày vò.Hiện giờ, gió lạnh thổi qua, quét qua thân thể Tần Ninh thì không sao cả, nhưng quét n qua trái tim hắn, lại vô cùng lạnh lẽo.Phong Vô Khuyết dẫn Tần Ninh tiến vào trong Phong Vô Tông.Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiền cũng không đi hỏi Thần Tinh Dịch, Phong Vô Khuyết này là ai.Bởi vì vừa rồi mấy người bọn họ đã nhìn thấy, bên ngoài sơn môn của Phong Vô Tông, trên bức tường đá lớn, có ba chữ rồng bay phượng múa.Phong Vô Tông! Chữ viết kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra là xuất phát từ tay Tần Ninh.Đ Jừ xưng hộ gia mà Phong Vô Khuyết gọi Tần Ninh, hẳn là ông ta cũng là tâm phúc của Tần Ninh ở kiếp thứ tám.Vào trong Phong Vô Tông, Phong Vô Khuyết không dẫn mấy người Tần Ninh vào trong đại diện nguy nga tráng lệ của tông môn mà đưa bọn họ tới một sơn cốc yên tĩnh.Bên trong sơn cốc, cây cối um tùm, hoa cỏ mọc khắp nơi, vài gian phòng được làm bằng cỏ tranh, cùng với một dòng suối mát, tất cả đều toát lên vẻ yên tĩnh.
“Đứng lên đi”.
Tân Ninh khoát tay nói: “Ta còn đang nghĩ, đã hơn một vạn năm không gặp, ngươi sẽ không nhận ra ta”.
Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia mới đứng dậy được một nửa, nghe được câu này lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:
“Gia, người nói cái gì vậy chứ, sinh mệnh của Phong Vô Khuyết ta cũng đều là của gia, người muốn ta đi chết, Phong Vô Khuyết cũng tuyệt đối không nhíu mày “Đừng quỳ, đứng lên đi”.
Lúc này, Tần Ninh phất tay.
Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân an Van sương Nhi và Thần Tinh Dịch cũng đã tới.
Nhìn thấy mấy người bọn họ, Phong Vô Khuyết đều chắp tay hành lễ.
Lúc này, Tần Ninh đứng ở trước cổng Phong Vô Tông, một cơn gió mạnh thổi đến, sắc mặt Tần Ninh trông có chút tái nhợt, thân hình tựa như khẽ run rẩy, rồi không nhịn được mà họ khan vài tiếng, một dòng máu đỏ tươi xuất hiện bên khóe miệng.
Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết lại bịch bịch quỳ xuống đất, hai mắt đỏ lên, âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở, ông ta vội vàng nói: “Gia, người nén bi thương”.
Chuyện của Tần Ninh đã truyền tới Vô Tương Thiên, Phong Vô Khuyết biết, nếu như Tần Ninh biết được cha nương của mình, một người chết, một người tàn phế, chỉ sợ trong lòng không thể nào bình tĩnh được.
Cho dù là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong thì vết thương trong lòng cũng vẫn trí mạng hơi so với vết thương mà đao kiếm để lại, nhất là đối với người nặng tình cảm như Tần Ninh.
Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Ninh lại đau thương tới mức này.
Lúc này, Vân Sương Nhi tiến lên, lấy ra một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, khoác lên thân thể Tân Ninh rồi cẩn thận buộc lại.
“Ta không yếu ớt như vậy”.
Tân Ninh tiện đà nói: "Đừng quỳ”.
“Gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói sau”.
Phong Vô Khuyết biết, người đã tu hành đến cấp bậc này rồi, sao có thể còn sợ gió thổi, nắng thiêu? Thế nhưng theo sự bi thương tăng lên, chỉ sợ khoảng thời gian này, mỗi một ngày đối với Tần Ninh đều vô cùng dày vò.
Hiện giờ, gió lạnh thổi qua, quét qua thân thể Tần Ninh thì không sao cả, nhưng quét n qua trái tim hắn, lại vô cùng lạnh lẽo.
Phong Vô Khuyết dẫn Tần Ninh tiến vào trong Phong Vô Tông.
Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiền cũng không đi hỏi Thần Tinh Dịch, Phong Vô Khuyết này là ai.
Bởi vì vừa rồi mấy người bọn họ đã nhìn thấy, bên ngoài sơn môn của Phong Vô Tông, trên bức tường đá lớn, có ba chữ rồng bay phượng múa.
Phong Vô Tông! Chữ viết kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra là xuất phát từ tay Tần Ninh.
Đ Jừ xưng hộ gia mà Phong Vô Khuyết gọi Tần Ninh, hẳn là ông ta cũng là tâm phúc của Tần Ninh ở kiếp thứ tám.
Vào trong Phong Vô Tông, Phong Vô Khuyết không dẫn mấy người Tần Ninh vào trong đại diện nguy nga tráng lệ của tông môn mà đưa bọn họ tới một sơn cốc yên tĩnh.
Bên trong sơn cốc, cây cối um tùm, hoa cỏ mọc khắp nơi, vài gian phòng được làm bằng cỏ tranh, cùng với một dòng suối mát, tất cả đều toát lên vẻ yên tĩnh.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đứng lên đi”.Tân Ninh khoát tay nói: “Ta còn đang nghĩ, đã hơn một vạn năm không gặp, ngươi sẽ không nhận ra ta”.Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia mới đứng dậy được một nửa, nghe được câu này lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:“Gia, người nói cái gì vậy chứ, sinh mệnh của Phong Vô Khuyết ta cũng đều là của gia, người muốn ta đi chết, Phong Vô Khuyết cũng tuyệt đối không nhíu mày “Đừng quỳ, đứng lên đi”.Lúc này, Tần Ninh phất tay.Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân an Van sương Nhi và Thần Tinh Dịch cũng đã tới.Nhìn thấy mấy người bọn họ, Phong Vô Khuyết đều chắp tay hành lễ.Lúc này, Tần Ninh đứng ở trước cổng Phong Vô Tông, một cơn gió mạnh thổi đến, sắc mặt Tần Ninh trông có chút tái nhợt, thân hình tựa như khẽ run rẩy, rồi không nhịn được mà họ khan vài tiếng, một dòng máu đỏ tươi xuất hiện bên khóe miệng.Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết lại bịch bịch quỳ xuống đất, hai mắt đỏ lên, âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở, ông ta vội vàng nói: “Gia, người nén bi thương”.Chuyện của Tần Ninh đã truyền tới Vô Tương Thiên, Phong Vô Khuyết biết, nếu như Tần Ninh biết được cha nương của mình, một người chết, một người tàn phế, chỉ sợ trong lòng không thể nào bình tĩnh được.Cho dù là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong thì vết thương trong lòng cũng vẫn trí mạng hơi so với vết thương mà đao kiếm để lại, nhất là đối với người nặng tình cảm như Tần Ninh.Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Ninh lại đau thương tới mức này.Lúc này, Vân Sương Nhi tiến lên, lấy ra một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, khoác lên thân thể Tân Ninh rồi cẩn thận buộc lại.“Ta không yếu ớt như vậy”.Tân Ninh tiện đà nói: "Đừng quỳ”.“Gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói sau”.Phong Vô Khuyết biết, người đã tu hành đến cấp bậc này rồi, sao có thể còn sợ gió thổi, nắng thiêu? Thế nhưng theo sự bi thương tăng lên, chỉ sợ khoảng thời gian này, mỗi một ngày đối với Tần Ninh đều vô cùng dày vò.Hiện giờ, gió lạnh thổi qua, quét qua thân thể Tần Ninh thì không sao cả, nhưng quét n qua trái tim hắn, lại vô cùng lạnh lẽo.Phong Vô Khuyết dẫn Tần Ninh tiến vào trong Phong Vô Tông.Mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiền cũng không đi hỏi Thần Tinh Dịch, Phong Vô Khuyết này là ai.Bởi vì vừa rồi mấy người bọn họ đã nhìn thấy, bên ngoài sơn môn của Phong Vô Tông, trên bức tường đá lớn, có ba chữ rồng bay phượng múa.Phong Vô Tông! Chữ viết kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra là xuất phát từ tay Tần Ninh.Đ Jừ xưng hộ gia mà Phong Vô Khuyết gọi Tần Ninh, hẳn là ông ta cũng là tâm phúc của Tần Ninh ở kiếp thứ tám.Vào trong Phong Vô Tông, Phong Vô Khuyết không dẫn mấy người Tần Ninh vào trong đại diện nguy nga tráng lệ của tông môn mà đưa bọn họ tới một sơn cốc yên tĩnh.Bên trong sơn cốc, cây cối um tùm, hoa cỏ mọc khắp nơi, vài gian phòng được làm bằng cỏ tranh, cùng với một dòng suối mát, tất cả đều toát lên vẻ yên tĩnh.