“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7973:

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đại thiếu gia”.“Nhị thiếu gia”.Một người kinh hãi nói: “Lâm tộc người của Lâm tộc đến!” Lôi Như Trần, Lỗi Tự Trần nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.Lúc này, Lôi Như Trần đứng dậy quát:“Đám khốn kiếp này, còn muốn tới đây làm gì?" Lời nói vừa dứt, Lôi Như Trần bước đi về phía viện trước.Mà lúc này, Lôi Tự Trần nhìn về phía Tần Ninh và Phong Vô Khuyết, chắp tay, rồi cũng vội vàng đi theo.Phong Vô Khuyết nhìn về phía Tân Ninh, mở miệng nói: “Gia, ta... đi nhìn xem một chút?” “Không cần”.Lúc này, Tần Ninh chậm rãi quỳ gối trước quan tài của Lôi Sơn Minh.Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết cũng bịch bịch quỳ xuống đất, hạ thấp thân mình, vội vàng nói: “Gia, như vậy không được, cực kỳ không ổn, người sao có thể quỳ gối trước Lỗi Sơn Minh..”, Tần Ninh khoát tay, nói:“Bốn người các ngươi, trước kia đều là do ta chăm sóc, cái chết của Sơn Minh... cũng có một phần trách nhiệm của ta, đừng nói nữa..” “Ngươi ở lại nơi này, ta cũng muốn nhìn xem, người Lâm tộc, rốt cuộc là muốn làm gì!” Lúc này, Tần Ninh quỳ bên chậu lửa, bỏ thêm than vào chậu, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, chiếu rọi hai má Tần Ninh, khiến cho sắc mặt hắn nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, tựa như những tia máu.Mà lúc này, trong viện trước, tiếng tranh cãi vang lên, âm thanh rõ ràng.Viện trước.Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần dẫn theo võ giả nhà họ Lôi đứng ở trong sân.Mà trước mặt bọn họ cũng có hơn trăm người đứng đó.Mấy người cầm đầu, mỗi một người đều mang khí tức cường đại, vẻ mặt khinh miệt nhìn bốn phía của Lôi phủ.“Lâm Huyễn!” “Lâm Nhã Như!” Nhìn thấy hai người cầm đầu kia, Lôi Như Trần lạnh lùng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?” Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như này chính là con của tam gia Lâm tộc, trong Vô Tương Thiên, cũng là nhân vật nổi tiếng.Lâm Huyễn mặc áo dài, vẻ ngoài ước chừng hai mươi mấy tuổi, mỉm cười nói: “Lôi Như Trần, Lỗi tộc trưởng chết, chúng ta đến phúng viếng không được sao?” “Cút!” Lúc này, Lôi Như Trần phẫn nộ quát: “Lâm tộc các ngươi giết chết cha ta, bây giờ lại tới đây phúng viếng?Thật đúng là có ý tốt!” “Giả vờ lương thiện cái gì?Giả vờ đứng đắn cái gì?” Nghe được lời này, Lâm Huyễn mang vẻ mặt ôn hòa, nói: “Lôi Như Trần, nhà họ Lôi không có Lôi Sơn Minh, ngươi nên biết, tình huống sau này sẽ ra sao, ta khuyên ngươi, tốt nhất... vẫn nên thành thật một chút”.Lúc này, Lôi Tự Trần đi ra, nói: “Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như, nhà họ Lôi chúng ta n không chào đón người Lâm tộc, mời các ngươi đi cho”.Võ giả nhà họ Lôi có xu hướng đuổi người.

“Đại thiếu gia”.

“Nhị thiếu gia”.

Một người kinh hãi nói: “Lâm tộc người của Lâm tộc đến!” Lôi Như Trần, Lỗi Tự Trần nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Lôi Như Trần đứng dậy quát:

“Đám khốn kiếp này, còn muốn tới đây làm gì?" Lời nói vừa dứt, Lôi Như Trần bước đi về phía viện trước.

Mà lúc này, Lôi Tự Trần nhìn về phía Tần Ninh và Phong Vô Khuyết, chắp tay, rồi cũng vội vàng đi theo.

Phong Vô Khuyết nhìn về phía Tân Ninh, mở miệng nói: “Gia, ta... đi nhìn xem một chút?” “Không cần”.

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi quỳ gối trước quan tài của Lôi Sơn Minh.

Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết cũng bịch bịch quỳ xuống đất, hạ thấp thân mình, vội vàng nói: “Gia, như vậy không được, cực kỳ không ổn, người sao có thể quỳ gối trước Lỗi Sơn Minh..”, Tần Ninh khoát tay, nói:

“Bốn người các ngươi, trước kia đều là do ta chăm sóc, cái chết của Sơn Minh... cũng có một phần trách nhiệm của ta, đừng nói nữa..” “Ngươi ở lại nơi này, ta cũng muốn nhìn xem, người Lâm tộc, rốt cuộc là muốn làm gì!” Lúc này, Tần Ninh quỳ bên chậu lửa, bỏ thêm than vào chậu, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, chiếu rọi hai má Tần Ninh, khiến cho sắc mặt hắn nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, tựa như những tia máu.

Mà lúc này, trong viện trước, tiếng tranh cãi vang lên, âm thanh rõ ràng.

Viện trước.

Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần dẫn theo võ giả nhà họ Lôi đứng ở trong sân.

Mà trước mặt bọn họ cũng có hơn trăm người đứng đó.

Mấy người cầm đầu, mỗi một người đều mang khí tức cường đại, vẻ mặt khinh miệt nhìn bốn phía của Lôi phủ.

“Lâm Huyễn!” “Lâm Nhã Như!” Nhìn thấy hai người cầm đầu kia, Lôi Như Trần lạnh lùng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?” Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như này chính là con của tam gia Lâm tộc, trong Vô Tương Thiên, cũng là nhân vật nổi tiếng.

Lâm Huyễn mặc áo dài, vẻ ngoài ước chừng hai mươi mấy tuổi, mỉm cười nói: “Lôi Như Trần, Lỗi tộc trưởng chết, chúng ta đến phúng viếng không được sao?” “Cút!” Lúc này, Lôi Như Trần phẫn nộ quát: “Lâm tộc các ngươi giết chết cha ta, bây giờ lại tới đây phúng viếng?

Thật đúng là có ý tốt!” “Giả vờ lương thiện cái gì?

Giả vờ đứng đắn cái gì?” Nghe được lời này, Lâm Huyễn mang vẻ mặt ôn hòa, nói: “Lôi Như Trần, nhà họ Lôi không có Lôi Sơn Minh, ngươi nên biết, tình huống sau này sẽ ra sao, ta khuyên ngươi, tốt nhất... vẫn nên thành thật một chút”.

Lúc này, Lôi Tự Trần đi ra, nói: “Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như, nhà họ Lôi chúng ta n không chào đón người Lâm tộc, mời các ngươi đi cho”.

Võ giả nhà họ Lôi có xu hướng đuổi người.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đại thiếu gia”.“Nhị thiếu gia”.Một người kinh hãi nói: “Lâm tộc người của Lâm tộc đến!” Lôi Như Trần, Lỗi Tự Trần nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.Lúc này, Lôi Như Trần đứng dậy quát:“Đám khốn kiếp này, còn muốn tới đây làm gì?" Lời nói vừa dứt, Lôi Như Trần bước đi về phía viện trước.Mà lúc này, Lôi Tự Trần nhìn về phía Tần Ninh và Phong Vô Khuyết, chắp tay, rồi cũng vội vàng đi theo.Phong Vô Khuyết nhìn về phía Tân Ninh, mở miệng nói: “Gia, ta... đi nhìn xem một chút?” “Không cần”.Lúc này, Tần Ninh chậm rãi quỳ gối trước quan tài của Lôi Sơn Minh.Thấy một màn như vậy, Phong Vô Khuyết cũng bịch bịch quỳ xuống đất, hạ thấp thân mình, vội vàng nói: “Gia, như vậy không được, cực kỳ không ổn, người sao có thể quỳ gối trước Lỗi Sơn Minh..”, Tần Ninh khoát tay, nói:“Bốn người các ngươi, trước kia đều là do ta chăm sóc, cái chết của Sơn Minh... cũng có một phần trách nhiệm của ta, đừng nói nữa..” “Ngươi ở lại nơi này, ta cũng muốn nhìn xem, người Lâm tộc, rốt cuộc là muốn làm gì!” Lúc này, Tần Ninh quỳ bên chậu lửa, bỏ thêm than vào chậu, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, chiếu rọi hai má Tần Ninh, khiến cho sắc mặt hắn nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, tựa như những tia máu.Mà lúc này, trong viện trước, tiếng tranh cãi vang lên, âm thanh rõ ràng.Viện trước.Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần dẫn theo võ giả nhà họ Lôi đứng ở trong sân.Mà trước mặt bọn họ cũng có hơn trăm người đứng đó.Mấy người cầm đầu, mỗi một người đều mang khí tức cường đại, vẻ mặt khinh miệt nhìn bốn phía của Lôi phủ.“Lâm Huyễn!” “Lâm Nhã Như!” Nhìn thấy hai người cầm đầu kia, Lôi Như Trần lạnh lùng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?” Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như này chính là con của tam gia Lâm tộc, trong Vô Tương Thiên, cũng là nhân vật nổi tiếng.Lâm Huyễn mặc áo dài, vẻ ngoài ước chừng hai mươi mấy tuổi, mỉm cười nói: “Lôi Như Trần, Lỗi tộc trưởng chết, chúng ta đến phúng viếng không được sao?” “Cút!” Lúc này, Lôi Như Trần phẫn nộ quát: “Lâm tộc các ngươi giết chết cha ta, bây giờ lại tới đây phúng viếng?Thật đúng là có ý tốt!” “Giả vờ lương thiện cái gì?Giả vờ đứng đắn cái gì?” Nghe được lời này, Lâm Huyễn mang vẻ mặt ôn hòa, nói: “Lôi Như Trần, nhà họ Lôi không có Lôi Sơn Minh, ngươi nên biết, tình huống sau này sẽ ra sao, ta khuyên ngươi, tốt nhất... vẫn nên thành thật một chút”.Lúc này, Lôi Tự Trần đi ra, nói: “Lâm Huyễn, Lâm Nhã Như, nhà họ Lôi chúng ta n không chào đón người Lâm tộc, mời các ngươi đi cho”.Võ giả nhà họ Lôi có xu hướng đuổi người.

Chương 7973: