“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7977: "Quỳ xuống!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngon thì thử đi! Lâm Huyễn tiếp tục nói: "Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần, nếu ta là các ngươi thì bây giờ ta sẽ ngoan ngoãn dâng hiến tất cả bảo vật lên và quy thuận nhà họ Lâm, có thế nhà họ Lôi còn có thể được giữ lại, đúng không nào?""Nếu các ngươi dám phản kháng, những người hôm nay ta mang tới đủ để…", bành… Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lâm Huyễn còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng ăn ngay một cú đấm tàn bạo vào má.Một tiếng bịch vang lên, thân thể Lâm Huyễn bay ngược ra sau, rơi xuống ở trong sân.Chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, một bóng người đã lướt lên, ngồi thẳng lên người Lâm Huyễn."Lâm Huyễn!"Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên người Lâm Huyễn, kéo áo hắn ta lên, quả đấm nắm chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn cúi người hờ hững nói: "Ngươi đang quấy rầy ta tế bái Sơn Minh đấy".Bốp! Tần Ninh vừa nói xong lại tung tiếp một cú đấm, Lâm Huyễn phun một ngụm máu tươi ra, miệng rách, răng vỡ."Lâm Thần, ngươi…", bốp! Không đợi Lâm Huyễn mở miệng, Tần Ninh lại giáng thêm một cú đấm xuống."Trước đây, trong nhà họ Lâm, ta không tu luyện được nên ngươi bắt nạt ta, nhục nhã ta, cha mẹ bênh vực ta, nhưng ta không muốn gây phiền toái nên bao giờ cũng nhẫn nhịn".Bốp! Tần Ninh nói xong lại tung một quyền xuống lần nữa."Sau đó ta rời nhà mười năm, thức tỉnh huyết mạch Cửu Nguyên, ngươi luôn luôn nhằm vào ta, đi đâu cũng chế giễu trào phúng công khai hoặc sau lưng ta".Bốp! Lại một quyền rơi xuống, Tần Ninh lần nữa nói: "Bôi nhọ ta bỏ thuốc Lâm Nhã Như hòng làm nhục cô ta?Cô ta xứng chắc?"Bốp!"Nếu ta không niệm tình phụ thân hướng về nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm có thể sống đến tận bây giờ sao?""Cho đến nay, ngươi còn dám diễu võ dương oai, khoe khoang cái thân phận rẻ bèo đó của ngươi ngay trước mặt ta!"Bốp bốp binh! Hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống, mấy người bốn phía xung quanh đều sững sờ nhìn.Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, thậm chí Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều ngây ra như phỗng.Bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ… tàn nhẫn đó của Tần Ninh.Tung ra mấy chục cú đấm liên tục, Tần Ninh là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Lâm Huyễn này cũng là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, nhưng đều là tầng bảy mà lại cách nhau như trời với đất.Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy xách người Lâm Huyễn lên. Cái bản mặt sưng tấy như heo của hắn ta phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, không thốt được một câu nào."Lại đây".Tần Ninh xách lên, mang Lâm Huyễn vào trong đại sảnh.

Ngon thì thử đi! Lâm Huyễn tiếp tục nói: "Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần, nếu ta là các ngươi thì bây giờ ta sẽ ngoan ngoãn dâng hiến tất cả bảo vật lên và quy thuận nhà họ Lâm, có thế nhà họ Lôi còn có thể được giữ lại, đúng không nào?"

"Nếu các ngươi dám phản kháng, những người hôm nay ta mang tới đủ để…", bành… Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lâm Huyễn còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng ăn ngay một cú đấm tàn bạo vào má.

Một tiếng bịch vang lên, thân thể Lâm Huyễn bay ngược ra sau, rơi xuống ở trong sân.

Chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, một bóng người đã lướt lên, ngồi thẳng lên người Lâm Huyễn.

"Lâm Huyễn!"

Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên người Lâm Huyễn, kéo áo hắn ta lên, quả đấm nắm chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn cúi người hờ hững nói: "Ngươi đang quấy rầy ta tế bái Sơn Minh đấy".

Bốp! Tần Ninh vừa nói xong lại tung tiếp một cú đấm, Lâm Huyễn phun một ngụm máu tươi ra, miệng rách, răng vỡ.

"Lâm Thần, ngươi…", bốp! Không đợi Lâm Huyễn mở miệng, Tần Ninh lại giáng thêm một cú đấm xuống.

"Trước đây, trong nhà họ Lâm, ta không tu luyện được nên ngươi bắt nạt ta, nhục nhã ta, cha mẹ bênh vực ta, nhưng ta không muốn gây phiền toái nên bao giờ cũng nhẫn nhịn".

Bốp! Tần Ninh nói xong lại tung một quyền xuống lần nữa.

"Sau đó ta rời nhà mười năm, thức tỉnh huyết mạch Cửu Nguyên, ngươi luôn luôn nhằm vào ta, đi đâu cũng chế giễu trào phúng công khai hoặc sau lưng ta".

Bốp! Lại một quyền rơi xuống, Tần Ninh lần nữa nói: "Bôi nhọ ta bỏ thuốc Lâm Nhã Như hòng làm nhục cô ta?

Cô ta xứng chắc?"

Bốp!

"Nếu ta không niệm tình phụ thân hướng về nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm có thể sống đến tận bây giờ sao?"

"Cho đến nay, ngươi còn dám diễu võ dương oai, khoe khoang cái thân phận rẻ bèo đó của ngươi ngay trước mặt ta!"

Bốp bốp binh! Hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống, mấy người bốn phía xung quanh đều sững sờ nhìn.

Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, thậm chí Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều ngây ra như phỗng.

Bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ… tàn nhẫn đó của Tần Ninh.

Tung ra mấy chục cú đấm liên tục, Tần Ninh là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Lâm Huyễn này cũng là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, nhưng đều là tầng bảy mà lại cách nhau như trời với đất.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy xách người Lâm Huyễn lên. Cái bản mặt sưng tấy như heo của hắn ta phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, không thốt được một câu nào.

"Lại đây".

Tần Ninh xách lên, mang Lâm Huyễn vào trong đại sảnh.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngon thì thử đi! Lâm Huyễn tiếp tục nói: "Lôi Như Trần, Lôi Tự Trần, nếu ta là các ngươi thì bây giờ ta sẽ ngoan ngoãn dâng hiến tất cả bảo vật lên và quy thuận nhà họ Lâm, có thế nhà họ Lôi còn có thể được giữ lại, đúng không nào?""Nếu các ngươi dám phản kháng, những người hôm nay ta mang tới đủ để…", bành… Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lâm Huyễn còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng ăn ngay một cú đấm tàn bạo vào má.Một tiếng bịch vang lên, thân thể Lâm Huyễn bay ngược ra sau, rơi xuống ở trong sân.Chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, một bóng người đã lướt lên, ngồi thẳng lên người Lâm Huyễn."Lâm Huyễn!"Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên người Lâm Huyễn, kéo áo hắn ta lên, quả đấm nắm chặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn cúi người hờ hững nói: "Ngươi đang quấy rầy ta tế bái Sơn Minh đấy".Bốp! Tần Ninh vừa nói xong lại tung tiếp một cú đấm, Lâm Huyễn phun một ngụm máu tươi ra, miệng rách, răng vỡ."Lâm Thần, ngươi…", bốp! Không đợi Lâm Huyễn mở miệng, Tần Ninh lại giáng thêm một cú đấm xuống."Trước đây, trong nhà họ Lâm, ta không tu luyện được nên ngươi bắt nạt ta, nhục nhã ta, cha mẹ bênh vực ta, nhưng ta không muốn gây phiền toái nên bao giờ cũng nhẫn nhịn".Bốp! Tần Ninh nói xong lại tung một quyền xuống lần nữa."Sau đó ta rời nhà mười năm, thức tỉnh huyết mạch Cửu Nguyên, ngươi luôn luôn nhằm vào ta, đi đâu cũng chế giễu trào phúng công khai hoặc sau lưng ta".Bốp! Lại một quyền rơi xuống, Tần Ninh lần nữa nói: "Bôi nhọ ta bỏ thuốc Lâm Nhã Như hòng làm nhục cô ta?Cô ta xứng chắc?"Bốp!"Nếu ta không niệm tình phụ thân hướng về nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm có thể sống đến tận bây giờ sao?""Cho đến nay, ngươi còn dám diễu võ dương oai, khoe khoang cái thân phận rẻ bèo đó của ngươi ngay trước mặt ta!"Bốp bốp binh! Hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống, mấy người bốn phía xung quanh đều sững sờ nhìn.Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, thậm chí Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều ngây ra như phỗng.Bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ… tàn nhẫn đó của Tần Ninh.Tung ra mấy chục cú đấm liên tục, Tần Ninh là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, Lâm Huyễn này cũng là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, nhưng đều là tầng bảy mà lại cách nhau như trời với đất.Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy xách người Lâm Huyễn lên. Cái bản mặt sưng tấy như heo của hắn ta phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, không thốt được một câu nào."Lại đây".Tần Ninh xách lên, mang Lâm Huyễn vào trong đại sảnh.

Chương 7977: "Quỳ xuống!"