“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8033: Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ng làm mấy trò đồi bại, nửa đêm nửa hôm trèo lên cửa sổ nhà người khác"."Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói nữa! Nhóc mà còn nói nữa thì chắc cả thế giới này biết chuyện của tôi mất".Từ Lão Quái rất nổi danh ở môn phái lánh đời.Khắp giang hồ có ai không mong muốn trở thành đồ đệ của ông ấy chứ.Có rất nhiều thế gia danh tiếng nghĩ cách làm thân với ông ấy.Nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.Từ Lão Quái vẫn luôn ung dung tự tại, có bao giờ rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này?Nhưng đứng trước mặt Lý Phong ông ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều bị thằng nhóc thối này nhìn rõ.Chỉ bằng mấy hành động, ông ấy đã đoán ra người trước mắt là đồ đệ của ông ấy, mà thực lực còn vượt xa ông ấy.Làm thầy dạy dỗ, có ai không mong trò giỏi hơn thầy đâu.Nhưng xã hội hiện nay ít người làm được điều đó.Lý Phong cứ như thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt Từ Lão Quái, ai nhìn thấy cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.Ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Nhóc thối tha, sao nhóc lại biết cách thay đổi dòng thời gian"."Nhóc không sợ mọi chuyện thay đổi sẽ khó khống chế à?"Lý Phong thờ ơ nói: "Trên đời này không có thứ gì khiến tôi phải sợ, tất cả những gì tôi làm là vì người tôi yêu".Chương 896: Trái ý trờiVừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.Lý Phong nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: "Dẫn nhóc đi đâu?"Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói"."Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà."Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến"."Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân"."Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì"."Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này"."Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma"."Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi"."Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
ng làm mấy trò đồi bại, nửa đêm nửa hôm trèo lên cửa sổ nhà người khác".
"Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói nữa! Nhóc mà còn nói nữa thì chắc cả thế giới này biết chuyện của tôi mất".
Từ Lão Quái rất nổi danh ở môn phái lánh đời.
Khắp giang hồ có ai không mong muốn trở thành đồ đệ của ông ấy chứ.
Có rất nhiều thế gia danh tiếng nghĩ cách làm thân với ông ấy.
Nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Từ Lão Quái vẫn luôn ung dung tự tại, có bao giờ rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này?
Nhưng đứng trước mặt Lý Phong ông ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều bị thằng nhóc thối này nhìn rõ.
Chỉ bằng mấy hành động, ông ấy đã đoán ra người trước mắt là đồ đệ của ông ấy, mà thực lực còn vượt xa ông ấy.
Làm thầy dạy dỗ, có ai không mong trò giỏi hơn thầy đâu.
Nhưng xã hội hiện nay ít người làm được điều đó.
Lý Phong cứ như thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt Từ Lão Quái, ai nhìn thấy cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Nhóc thối tha, sao nhóc lại biết cách thay đổi dòng thời gian".
"Nhóc không sợ mọi chuyện thay đổi sẽ khó khống chế à?"
Lý Phong thờ ơ nói: "Trên đời này không có thứ gì khiến tôi phải sợ, tất cả những gì tôi làm là vì người tôi yêu".
Chương 896: Trái ý trời
Vừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Phong nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: "Dẫn nhóc đi đâu?"
Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói".
"Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
"Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến".
"Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân".
"Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì".
"Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này".
"Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma".
"Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi".
"Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".
Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ng làm mấy trò đồi bại, nửa đêm nửa hôm trèo lên cửa sổ nhà người khác"."Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói nữa! Nhóc mà còn nói nữa thì chắc cả thế giới này biết chuyện của tôi mất".Từ Lão Quái rất nổi danh ở môn phái lánh đời.Khắp giang hồ có ai không mong muốn trở thành đồ đệ của ông ấy chứ.Có rất nhiều thế gia danh tiếng nghĩ cách làm thân với ông ấy.Nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.Từ Lão Quái vẫn luôn ung dung tự tại, có bao giờ rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này?Nhưng đứng trước mặt Lý Phong ông ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều bị thằng nhóc thối này nhìn rõ.Chỉ bằng mấy hành động, ông ấy đã đoán ra người trước mắt là đồ đệ của ông ấy, mà thực lực còn vượt xa ông ấy.Làm thầy dạy dỗ, có ai không mong trò giỏi hơn thầy đâu.Nhưng xã hội hiện nay ít người làm được điều đó.Lý Phong cứ như thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt Từ Lão Quái, ai nhìn thấy cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.Ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Nhóc thối tha, sao nhóc lại biết cách thay đổi dòng thời gian"."Nhóc không sợ mọi chuyện thay đổi sẽ khó khống chế à?"Lý Phong thờ ơ nói: "Trên đời này không có thứ gì khiến tôi phải sợ, tất cả những gì tôi làm là vì người tôi yêu".Chương 896: Trái ý trờiVừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.Lý Phong nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: "Dẫn nhóc đi đâu?"Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói"."Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà."Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến"."Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân"."Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì"."Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này"."Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma"."Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi"."Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.Sau đó bóng người anh dần mờ đi.