“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8101: Đây là cái gì?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, Cửu Nguyên Đan Điển cũng bay xung quanh cơ thể.Mà cả người hắn thì chậm rãi bay lên.Dưới chân, một cái cọc gỗ dần dần dâng lên.Thể Thư! Thể Thư lúc này hóa thành một cái cọc gỗ thẳng tắp cao ngất, dần dần khuếch trương chiều rộng và tăng cao lên.Cho đến cuối cùng đã hóa thành rộng trăm trượng, cao lớn ngàn trượng.Tần Ninh đứng ở trên Thể Thư, bên ngoài Thể Thư là từng mộc văn, cuồn cuộn từng tầng một, khí tức mà mộc văn tản ra từ bên ngoài đến bên trong, tụ tập vào vị trí trung tâm mà Tần Ninh đang đứng.Dần dần, dường như Tần Ninh đã có một sự liên kết đặc biệt với vùng trời đất này.Ô Viên thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn vào cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.Đây là cái gì?Mà giờ phút này, Tần Ninh cầm đao Tuyệt Hoàng và kiếm Độ Sinh, khí thế ngưng tụ một thể.Bàn tay hơi nắm chặt, ánh sáng đao kiếm lại tăng vọt lần nữa, trực tiếp chém ra một kiếm.Trong phút chốc, kiếm khí kinh khủng kia hóa thành phong nhận vô tận, cứ như liên tục không dứt, lao tới trước người một vị quỷ hoàng.Quỷ hoàng kia đưa hai tay ra, ngưng tụ từng khí tức trước người, hội tụ thành một cái chuông đồng va chạm với kiếm khí.Keng... Tiếng vang lanh lảnh truyền ra.Cả người quỷ hoàng kia lập tức lùi về sau, mà khí tức âm trầm xung quanh cũng đã ảm đạm đi mấy phần.Tần Ninh lại không thèm quan tâm.Hắn tiếp tục chém ra một đao nữa.Sát khí kinh khủng tràn ngập ra.Đồng thời, Ô Viên cũng đã nhìn ra manh mối.Không đúng, có cái gì đó rất không đúng.Tần Ninh đứng trên cọc gỗ, cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực còn vượt qua cấp bậc thất biến.Mỗi một kiếm, mỗi một đao lúc chém ra đều mang theo lực tấn công của hư không vô cùng kinh khủng.Làm sao có thể! Một cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực của thất biến.Nguyên nhân chính nhất định là cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.Cao ngàn trượng, đường kính trăm trượng.Đây là cái gì?Lúc này hai mắt Ô Viên không chừng lóe lên ánh sáng, bàn tay nắm chặt, trong mơ hồ có từng luồng ánh sáng u ám ngưng tụ.Tiếng nổ vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, trong chớp mắt, ánh sáng u ám kia hóa thành một cây trường thương.Ô Viên nắm chặt trường thương, trong mơ hồ ánh sáng u ám ngưng tụ, cả người chợt lóe lên, đi tới phía trước cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh, trực tiếp đâm trường thương ra.
Ngay sau đó, Cửu Nguyên Đan Điển cũng bay xung quanh cơ thể.
Mà cả người hắn thì chậm rãi bay lên.
Dưới chân, một cái cọc gỗ dần dần dâng lên.
Thể Thư! Thể Thư lúc này hóa thành một cái cọc gỗ thẳng tắp cao ngất, dần dần khuếch trương chiều rộng và tăng cao lên.
Cho đến cuối cùng đã hóa thành rộng trăm trượng, cao lớn ngàn trượng.
Tần Ninh đứng ở trên Thể Thư, bên ngoài Thể Thư là từng mộc văn, cuồn cuộn từng tầng một, khí tức mà mộc văn tản ra từ bên ngoài đến bên trong, tụ tập vào vị trí trung tâm mà Tần Ninh đang đứng.
Dần dần, dường như Tần Ninh đã có một sự liên kết đặc biệt với vùng trời đất này.
Ô Viên thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn vào cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.
Đây là cái gì?
Mà giờ phút này, Tần Ninh cầm đao Tuyệt Hoàng và kiếm Độ Sinh, khí thế ngưng tụ một thể.
Bàn tay hơi nắm chặt, ánh sáng đao kiếm lại tăng vọt lần nữa, trực tiếp chém ra một kiếm.
Trong phút chốc, kiếm khí kinh khủng kia hóa thành phong nhận vô tận, cứ như liên tục không dứt, lao tới trước người một vị quỷ hoàng.
Quỷ hoàng kia đưa hai tay ra, ngưng tụ từng khí tức trước người, hội tụ thành một cái chuông đồng va chạm với kiếm khí.
Keng... Tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Cả người quỷ hoàng kia lập tức lùi về sau, mà khí tức âm trầm xung quanh cũng đã ảm đạm đi mấy phần.
Tần Ninh lại không thèm quan tâm.
Hắn tiếp tục chém ra một đao nữa.
Sát khí kinh khủng tràn ngập ra.
Đồng thời, Ô Viên cũng đã nhìn ra manh mối.
Không đúng, có cái gì đó rất không đúng.
Tần Ninh đứng trên cọc gỗ, cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực còn vượt qua cấp bậc thất biến.
Mỗi một kiếm, mỗi một đao lúc chém ra đều mang theo lực tấn công của hư không vô cùng kinh khủng.
Làm sao có thể! Một cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực của thất biến.
Nguyên nhân chính nhất định là cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.
Cao ngàn trượng, đường kính trăm trượng.
Đây là cái gì?
Lúc này hai mắt Ô Viên không chừng lóe lên ánh sáng, bàn tay nắm chặt, trong mơ hồ có từng luồng ánh sáng u ám ngưng tụ.
Tiếng nổ vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, trong chớp mắt, ánh sáng u ám kia hóa thành một cây trường thương.
Ô Viên nắm chặt trường thương, trong mơ hồ ánh sáng u ám ngưng tụ, cả người chợt lóe lên, đi tới phía trước cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh, trực tiếp đâm trường thương ra.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, Cửu Nguyên Đan Điển cũng bay xung quanh cơ thể.Mà cả người hắn thì chậm rãi bay lên.Dưới chân, một cái cọc gỗ dần dần dâng lên.Thể Thư! Thể Thư lúc này hóa thành một cái cọc gỗ thẳng tắp cao ngất, dần dần khuếch trương chiều rộng và tăng cao lên.Cho đến cuối cùng đã hóa thành rộng trăm trượng, cao lớn ngàn trượng.Tần Ninh đứng ở trên Thể Thư, bên ngoài Thể Thư là từng mộc văn, cuồn cuộn từng tầng một, khí tức mà mộc văn tản ra từ bên ngoài đến bên trong, tụ tập vào vị trí trung tâm mà Tần Ninh đang đứng.Dần dần, dường như Tần Ninh đã có một sự liên kết đặc biệt với vùng trời đất này.Ô Viên thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn vào cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.Đây là cái gì?Mà giờ phút này, Tần Ninh cầm đao Tuyệt Hoàng và kiếm Độ Sinh, khí thế ngưng tụ một thể.Bàn tay hơi nắm chặt, ánh sáng đao kiếm lại tăng vọt lần nữa, trực tiếp chém ra một kiếm.Trong phút chốc, kiếm khí kinh khủng kia hóa thành phong nhận vô tận, cứ như liên tục không dứt, lao tới trước người một vị quỷ hoàng.Quỷ hoàng kia đưa hai tay ra, ngưng tụ từng khí tức trước người, hội tụ thành một cái chuông đồng va chạm với kiếm khí.Keng... Tiếng vang lanh lảnh truyền ra.Cả người quỷ hoàng kia lập tức lùi về sau, mà khí tức âm trầm xung quanh cũng đã ảm đạm đi mấy phần.Tần Ninh lại không thèm quan tâm.Hắn tiếp tục chém ra một đao nữa.Sát khí kinh khủng tràn ngập ra.Đồng thời, Ô Viên cũng đã nhìn ra manh mối.Không đúng, có cái gì đó rất không đúng.Tần Ninh đứng trên cọc gỗ, cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực còn vượt qua cấp bậc thất biến.Mỗi một kiếm, mỗi một đao lúc chém ra đều mang theo lực tấn công của hư không vô cùng kinh khủng.Làm sao có thể! Một cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực của thất biến.Nguyên nhân chính nhất định là cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.Cao ngàn trượng, đường kính trăm trượng.Đây là cái gì?Lúc này hai mắt Ô Viên không chừng lóe lên ánh sáng, bàn tay nắm chặt, trong mơ hồ có từng luồng ánh sáng u ám ngưng tụ.Tiếng nổ vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, trong chớp mắt, ánh sáng u ám kia hóa thành một cây trường thương.Ô Viên nắm chặt trường thương, trong mơ hồ ánh sáng u ám ngưng tụ, cả người chợt lóe lên, đi tới phía trước cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh, trực tiếp đâm trường thương ra.