“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8127: "Đây chính là Thanh Viêm Tông".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ phút này Ngọc Ngâm Tuyết cũng nhìn về phía trước, nói: "Vị trí của Thanh Viêm Tông đại khái là ở gần một dãy núi con của dãy núi Tây Hoang"."Nhiều năm qua, nhà họ Hồ và nhà họ Cố vô cùng căm ghét Thanh Viêm Tông, luôn muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông, nhưng bọn họ lại lo lắng nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương sẽ bay qua dãy núi Tây Hoang, nhân cơ hội đó để ra tay với hai nhà bọn họ"."Cho nên hai nhà vẫn luôn muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, nhà họ Ngọc chúng ta cùng với nhà họ Dương cũng muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, không hy vọng bọn họ và nhà họ Cố, nhà họ Hồ hợp tác với nhau"."Nhưng nghe lời của Hồ Khiêm thì chỉ sợ nhà họ Hồ và nhà họ Cố đã mất kiên nhẫn rồi"."Ừm".Tần Ninh tùy tiện nói: "Nhanh lên chút...", "Thế này đã nhanh lắm rồi".Vượt qua dãy núi Tây Hoang, phi cầm hạ độ cao xuống không ít, mà ngay sau đó lại đổi hướng bay về phía nam.Đứng trên cao vạn trượng nhìn xuống phía dưới, có thể thấy dãy núi Tây Hoang kia vốn nối liền nam bắc, giống như một con rồng lớn trùng điệp nằm trên mặt đất.Mà ở hướng nam, dường như rồng lớn đang vương một cái móng vuốt về phía đông.Lúc này, phi cầm đang bay về hướng đó.Nửa ngày sau, phi cầm dần dần giảm tốc độ."Đến rồi".Ngọc Ngâm Tuyết dặn dò: "Ngọc Hằng, dẫn người đi xem tình huống một chút"."Vâng".Mấy vị võ giả nhà họ Ngọc rối rít bay lên trời, rơi xuống đất.Lúc này phi cầm cũng dừng lại, Tần Ninh và Ngọc Ngâm Tuyết đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bên ngoài.Ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy trên đỉnh núi có từng lầu các tháp cao, như ẩn như hiện trong đám cây cối um tùm."Đây chính là Thanh Viêm Tông".Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Năm xưa ta đã từng tới Thanh Viêm Tông, nhưng chưa được gặp Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi".Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn.Mà lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy được Ngọc Hằng đã dẫn mấy người trở lại."Tiểu thư!"Ngọc Hằng rơi xuống, khom người nói: "Chúng ta đã đi xung quanh Thanh Viêm Tông, không thấy có gì dị thường".
Giờ phút này Ngọc Ngâm Tuyết cũng nhìn về phía trước, nói: "Vị trí của Thanh Viêm Tông đại khái là ở gần một dãy núi con của dãy núi Tây Hoang".
"Nhiều năm qua, nhà họ Hồ và nhà họ Cố vô cùng căm ghét Thanh Viêm Tông, luôn muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông, nhưng bọn họ lại lo lắng nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương sẽ bay qua dãy núi Tây Hoang, nhân cơ hội đó để ra tay với hai nhà bọn họ".
"Cho nên hai nhà vẫn luôn muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, nhà họ Ngọc chúng ta cùng với nhà họ Dương cũng muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, không hy vọng bọn họ và nhà họ Cố, nhà họ Hồ hợp tác với nhau".
"Nhưng nghe lời của Hồ Khiêm thì chỉ sợ nhà họ Hồ và nhà họ Cố đã mất kiên nhẫn rồi".
"Ừm".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Nhanh lên chút...", "Thế này đã nhanh lắm rồi".
Vượt qua dãy núi Tây Hoang, phi cầm hạ độ cao xuống không ít, mà ngay sau đó lại đổi hướng bay về phía nam.
Đứng trên cao vạn trượng nhìn xuống phía dưới, có thể thấy dãy núi Tây Hoang kia vốn nối liền nam bắc, giống như một con rồng lớn trùng điệp nằm trên mặt đất.
Mà ở hướng nam, dường như rồng lớn đang vương một cái móng vuốt về phía đông.
Lúc này, phi cầm đang bay về hướng đó.
Nửa ngày sau, phi cầm dần dần giảm tốc độ.
"Đến rồi".
Ngọc Ngâm Tuyết dặn dò: "Ngọc Hằng, dẫn người đi xem tình huống một chút".
"Vâng".
Mấy vị võ giả nhà họ Ngọc rối rít bay lên trời, rơi xuống đất.
Lúc này phi cầm cũng dừng lại, Tần Ninh và Ngọc Ngâm Tuyết đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bên ngoài.
Ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy trên đỉnh núi có từng lầu các tháp cao, như ẩn như hiện trong đám cây cối um tùm.
"Đây chính là Thanh Viêm Tông".
Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Năm xưa ta đã từng tới Thanh Viêm Tông, nhưng chưa được gặp Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi".
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn.
Mà lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy được Ngọc Hằng đã dẫn mấy người trở lại.
"Tiểu thư!"
Ngọc Hằng rơi xuống, khom người nói: "Chúng ta đã đi xung quanh Thanh Viêm Tông, không thấy có gì dị thường".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ phút này Ngọc Ngâm Tuyết cũng nhìn về phía trước, nói: "Vị trí của Thanh Viêm Tông đại khái là ở gần một dãy núi con của dãy núi Tây Hoang"."Nhiều năm qua, nhà họ Hồ và nhà họ Cố vô cùng căm ghét Thanh Viêm Tông, luôn muốn tiêu diệt Thanh Viêm Tông, nhưng bọn họ lại lo lắng nhà họ Ngọc chúng ta và nhà họ Dương sẽ bay qua dãy núi Tây Hoang, nhân cơ hội đó để ra tay với hai nhà bọn họ"."Cho nên hai nhà vẫn luôn muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, nhà họ Ngọc chúng ta cùng với nhà họ Dương cũng muốn lôi kéo Thanh Viêm Tông, không hy vọng bọn họ và nhà họ Cố, nhà họ Hồ hợp tác với nhau"."Nhưng nghe lời của Hồ Khiêm thì chỉ sợ nhà họ Hồ và nhà họ Cố đã mất kiên nhẫn rồi"."Ừm".Tần Ninh tùy tiện nói: "Nhanh lên chút...", "Thế này đã nhanh lắm rồi".Vượt qua dãy núi Tây Hoang, phi cầm hạ độ cao xuống không ít, mà ngay sau đó lại đổi hướng bay về phía nam.Đứng trên cao vạn trượng nhìn xuống phía dưới, có thể thấy dãy núi Tây Hoang kia vốn nối liền nam bắc, giống như một con rồng lớn trùng điệp nằm trên mặt đất.Mà ở hướng nam, dường như rồng lớn đang vương một cái móng vuốt về phía đông.Lúc này, phi cầm đang bay về hướng đó.Nửa ngày sau, phi cầm dần dần giảm tốc độ."Đến rồi".Ngọc Ngâm Tuyết dặn dò: "Ngọc Hằng, dẫn người đi xem tình huống một chút"."Vâng".Mấy vị võ giả nhà họ Ngọc rối rít bay lên trời, rơi xuống đất.Lúc này phi cầm cũng dừng lại, Tần Ninh và Ngọc Ngâm Tuyết đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bên ngoài.Ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy trên đỉnh núi có từng lầu các tháp cao, như ẩn như hiện trong đám cây cối um tùm."Đây chính là Thanh Viêm Tông".Ngọc Ngâm Tuyết nói: "Năm xưa ta đã từng tới Thanh Viêm Tông, nhưng chưa được gặp Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi".Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn.Mà lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy được Ngọc Hằng đã dẫn mấy người trở lại."Tiểu thư!"Ngọc Hằng rơi xuống, khom người nói: "Chúng ta đã đi xung quanh Thanh Viêm Tông, không thấy có gì dị thường".