“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8176: "Sở Kiếm Thanh!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Vì sao lại làm hắn ta bị thương, ngươi không biết sao?""Bản tọa không biết!""Thật sao?"Dương Thiên Nghi cười nhạo nói: "Con của ngươi làm ra chuyện khốn kiếp đó, ngươi định quỵt nợ ư?"Nghe thấy vậy, trong mắt Đạo Minh Tu hiện ra sát khí."Dương Thiên Nghi, nghe nói nhà họ Dương các ngươi gọi được cứu binh đến, bảo vị cao nhân đó ra đi, bản tọa muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại gan to bằng trời như thế!"Nghe thấy vậy, Dương Thiên Nghi đột nhiên trầm mặc."Ta đây!"Mà đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, cười tủm tỉm nói: "Tại hạ chính là bạn bè của nhà họ Dương".Đám người nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy được trên đường phố phía dưới, mấy bóng người lần lượt đi ra.Một thanh niên cầm đầu mặc quần áo trắng, chắp tay đi, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Các vị, nể mặt ta một lần được không?"Đạo Minh Tu nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn thẳng xuống phía dưới.Có tổng cộng năm người, hiển nhiên là thanh niên áo trắng cầm đầu.Hai người trẻ tuổi phía sau không đáng để lo, chỉ là một nam một nữ đằng sau lại mang đến cho ông ta một cảm giác không nhìn thấu.Thế nhưng sau khi ánh mắt ông ta dừng lại trên người hai người kia chốc lát, Đạo Minh Tu đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"Lúc này Sở Kiếm Thanh chỉ nhìn Đạo Minh Tu một chút, cũng không mở miệng.Vì sao bọn họ ở chỗ này, không cần phải giải thích với Đạo Minh Tu.Tần Ninh cười nói: "Đạo Minh Tu trưởng lão, có thể nể mặt ta được không?""Nể mặt ngươi, ngươi thì là cái thá gì chứ?"Đạo Minh Tu hừ lạnh nói: "Nhà họ Dương đối địch với ta, hôm nay ta tới, trước tiên là đập phá thành Cửu Dương, sau đó là đập phá thành Nguyên Dương, tiêu diệt nhà họ Dương"."Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó"."Nhóc con, chuyện gì không nên nhúng tay thì tốt nhất đừng để ý đến".Tần Ninh cười nói: "Con người của ta chỉ thích xen vào chuyện bao đồng, không kiềm chế được"."Vậy thì chết đi!"Đạo Minh Tu hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đáp xuống.Ông ta cũng muốn nhìn xem người trẻ tuổi này rốt cuộc lấy sức mạnh đâu ra.Ầm... Một tiếng nổ vang vọng trước người Đạo Minh Tu, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lần lượt cầm kiếm xông ra."Sở Kiếm Thanh!""Sở Mộng Hà!"Đạo Minh Tu quát lên một tiếng chói tai."Các ngươi muốn làm gì?"
"Vì sao lại làm hắn ta bị thương, ngươi không biết sao?"
"Bản tọa không biết!"
"Thật sao?"
Dương Thiên Nghi cười nhạo nói: "Con của ngươi làm ra chuyện khốn kiếp đó, ngươi định quỵt nợ ư?"
Nghe thấy vậy, trong mắt Đạo Minh Tu hiện ra sát khí.
"Dương Thiên Nghi, nghe nói nhà họ Dương các ngươi gọi được cứu binh đến, bảo vị cao nhân đó ra đi, bản tọa muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại gan to bằng trời như thế!"
Nghe thấy vậy, Dương Thiên Nghi đột nhiên trầm mặc.
"Ta đây!"
Mà đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, cười tủm tỉm nói: "Tại hạ chính là bạn bè của nhà họ Dương".
Đám người nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy được trên đường phố phía dưới, mấy bóng người lần lượt đi ra.
Một thanh niên cầm đầu mặc quần áo trắng, chắp tay đi, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Các vị, nể mặt ta một lần được không?"
Đạo Minh Tu nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn thẳng xuống phía dưới.
Có tổng cộng năm người, hiển nhiên là thanh niên áo trắng cầm đầu.
Hai người trẻ tuổi phía sau không đáng để lo, chỉ là một nam một nữ đằng sau lại mang đến cho ông ta một cảm giác không nhìn thấu.
Thế nhưng sau khi ánh mắt ông ta dừng lại trên người hai người kia chốc lát, Đạo Minh Tu đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"
Lúc này Sở Kiếm Thanh chỉ nhìn Đạo Minh Tu một chút, cũng không mở miệng.
Vì sao bọn họ ở chỗ này, không cần phải giải thích với Đạo Minh Tu.
Tần Ninh cười nói: "Đạo Minh Tu trưởng lão, có thể nể mặt ta được không?"
"Nể mặt ngươi, ngươi thì là cái thá gì chứ?"
Đạo Minh Tu hừ lạnh nói: "Nhà họ Dương đối địch với ta, hôm nay ta tới, trước tiên là đập phá thành Cửu Dương, sau đó là đập phá thành Nguyên Dương, tiêu diệt nhà họ Dương".
"Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó".
"Nhóc con, chuyện gì không nên nhúng tay thì tốt nhất đừng để ý đến".
Tần Ninh cười nói: "Con người của ta chỉ thích xen vào chuyện bao đồng, không kiềm chế được".
"Vậy thì chết đi!"
Đạo Minh Tu hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đáp xuống.
Ông ta cũng muốn nhìn xem người trẻ tuổi này rốt cuộc lấy sức mạnh đâu ra.
Ầm... Một tiếng nổ vang vọng trước người Đạo Minh Tu, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lần lượt cầm kiếm xông ra.
"Sở Kiếm Thanh!"
"Sở Mộng Hà!"
Đạo Minh Tu quát lên một tiếng chói tai.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Vì sao lại làm hắn ta bị thương, ngươi không biết sao?""Bản tọa không biết!""Thật sao?"Dương Thiên Nghi cười nhạo nói: "Con của ngươi làm ra chuyện khốn kiếp đó, ngươi định quỵt nợ ư?"Nghe thấy vậy, trong mắt Đạo Minh Tu hiện ra sát khí."Dương Thiên Nghi, nghe nói nhà họ Dương các ngươi gọi được cứu binh đến, bảo vị cao nhân đó ra đi, bản tọa muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại gan to bằng trời như thế!"Nghe thấy vậy, Dương Thiên Nghi đột nhiên trầm mặc."Ta đây!"Mà đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, cười tủm tỉm nói: "Tại hạ chính là bạn bè của nhà họ Dương".Đám người nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy được trên đường phố phía dưới, mấy bóng người lần lượt đi ra.Một thanh niên cầm đầu mặc quần áo trắng, chắp tay đi, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Các vị, nể mặt ta một lần được không?"Đạo Minh Tu nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn thẳng xuống phía dưới.Có tổng cộng năm người, hiển nhiên là thanh niên áo trắng cầm đầu.Hai người trẻ tuổi phía sau không đáng để lo, chỉ là một nam một nữ đằng sau lại mang đến cho ông ta một cảm giác không nhìn thấu.Thế nhưng sau khi ánh mắt ông ta dừng lại trên người hai người kia chốc lát, Đạo Minh Tu đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"Lúc này Sở Kiếm Thanh chỉ nhìn Đạo Minh Tu một chút, cũng không mở miệng.Vì sao bọn họ ở chỗ này, không cần phải giải thích với Đạo Minh Tu.Tần Ninh cười nói: "Đạo Minh Tu trưởng lão, có thể nể mặt ta được không?""Nể mặt ngươi, ngươi thì là cái thá gì chứ?"Đạo Minh Tu hừ lạnh nói: "Nhà họ Dương đối địch với ta, hôm nay ta tới, trước tiên là đập phá thành Cửu Dương, sau đó là đập phá thành Nguyên Dương, tiêu diệt nhà họ Dương"."Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó"."Nhóc con, chuyện gì không nên nhúng tay thì tốt nhất đừng để ý đến".Tần Ninh cười nói: "Con người của ta chỉ thích xen vào chuyện bao đồng, không kiềm chế được"."Vậy thì chết đi!"Đạo Minh Tu hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đáp xuống.Ông ta cũng muốn nhìn xem người trẻ tuổi này rốt cuộc lấy sức mạnh đâu ra.Ầm... Một tiếng nổ vang vọng trước người Đạo Minh Tu, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lần lượt cầm kiếm xông ra."Sở Kiếm Thanh!""Sở Mộng Hà!"Đạo Minh Tu quát lên một tiếng chói tai."Các ngươi muốn làm gì?"